Tống Thanh Thương - 13 (Hết)
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:14:11
Khi tin tức truyền về Triệu gia, lão phu nhân đến mức mù cả mắt.
Triệu Sơ Ngôn giường, phần còn cảm giác, trong mắt tràn ngập oán hận.
Đối diện với tin con trai ruột kết án tử hình, thậm chí còn mừng thầm trong lòng, chỉ thiếu điều vỗ tay tán thưởng.
“Tất cả đều là của tiện phụ Tống Thanh Thương ngươi!”
“Là ngươi hại c.h.ế.t Kế Hiên của !”
“Trả con cho !”
Lão phu nhân ngừng mắng chửi, lời lẽ ác độc, thậm chí như ăn tươi nuốt sống .
Nghe thấy bà rít gào, Triệu Sơ Ngôn rốt cuộc nhịn nổi nữa, lên tiếng:
“Mẫu , tất cả đều tại nuông chiều thằng nghiệt súc đó.”
“Chính vì dung túng quá mức nên nó mới dám chuyện g.i.ế.c cha hại như !”
“May mà Thanh Thương còn đang mang thai, Triệu gia chúng cuối cùng cũng kế thừa.”
Nói xong, đầu, ánh mắt dịu dàng :
“Thanh Thương, may mà còn nàng ở đây.”
Ta cũng mỉm dịu dàng đáp :
“Phu quân, xin , nhưng đại phu chẩn đoán sai .”
“Ta mang thai.”
Tiếng của lão phu nhân đột ngột ngừng .
Bà run rẩy hỏi trong nỗi sợ hãi tột độ:
“Ngươi... ngươi gì?”
“Ta rằng, hề mang thai.”
“Giờ thì Triệu Kế Hiên chết, còn đứa con trai mà bà tự hào cũng thành phế nhân.”
“Có lẽ Triệu gia của các ngươi sẽ tuyệt hậu thôi.”
Ta mỉm tươi rói khi thốt từng câu từng chữ, nụ như lưỡi d.a.o sắc bén cứa lòng lão phu nhân.
Ánh mắt bà lập tức tràn ngập sự hoảng loạn và sợ hãi.
Bà run rẩy ôm ngực, miệng ngừng lẩm bẩm:
“Ngươi... tiện phụ... tiện phụ...”
Lời còn dứt, bà kêu lên một tiếng thảm thiết, m.á.u khí dồn lên tim, ngã gục xuống đất, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
“Mẫu !”
Triệu Sơ Ngôn giường trố mắt , điên cuồng giãy dụa, cố gắng lật nhưng ngã nhào xuống đất.
Hắn trừng mắt , vẻ mặt dữ tợn đến cực điểm, rít lên trong tuyệt vọng:
“Tống Thanh Thương!”
“Tiện nhân nhà ngươi!”
“Vì ngươi ?”
“Kế Hiên cũng là con ruột của ngươi mà!”
“Ta đối xử với ngươi chân thành như , vì ngươi tàn nhẫn với chúng đến thế!”
“Con ruột của ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tong-thanh-thuong/13-het.html.]
Ta lạnh lùng , sắc mặt bỗng chốc trầm xuống.
Bàn tay giơ lên, một cái tát như trời giáng giáng thẳng mặt .
Khuôn mặt lập tức sưng đỏ, dấu tay in hằn rõ ràng.
“Con của sớm ngươi và ả tiện nhân Liễu Thất Thất g.i.ế.c c.h.ế.t . Triệu Sơ Ngôn, ngươi lừa dối suốt mười mấy năm, tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con ruột của .”
“Ta nhất định sẽ khiến các ngươi trả giá bằng máu!”
Ta chằm chằm gương mặt xen lẫn khiếp sợ, kinh hoàng và thể tin nổi của Triệu Sơ Ngôn, khẽ bật :
“ ngươi yên tâm, sẽ để Triệu gia rơi tay đám trong tộc ngươi . Ngươi sẽ 'đứa con' để kế thừa gia nghiệp thôi.”
Ta gọi Vãn Đông :
“Lão phu nhân vì đau buồn cái c.h.ế.t của cháu trai mà đột tử. Phu quân thì liệt giường. Ta đang mang thai. Từ hôm nay, Triệu gia đóng cửa tiếp khách. Bất kỳ ai cũng gặp. Ngoài …”
Nhìn gương mặt đỏ bừng vì giận dữ đến mức gân xanh nổi đầy trán Triệu Sơ Ngôn, mỉm thản nhiên:
“Hãy tìm cho vài nam nhân gia thế trong sạch, thể khỏe mạnh, tướng mạo tuấn tú. Dù thì cũng cần sớm sinh thừa kế cho Triệu gia mà.”
15
Sau một đêm hoan lạc, đuổi tên hoa nô điều, trẻ trung cường tráng rời .
Vén rèm cửa sổ lên, giường, Triệu Sơ Ngôn mặt đỏ bừng vì phẫn nộ, gân xanh nổi đầy cổ.
Miệng nhét chặt vải, m.á.u thấm đỏ vải trắng.
Phần lâu ngày vệ sinh, bốc mùi hôi thối, thậm chí cả sâu bọ bò lổm ngổm.
“Tiện nhân… nếu bản lĩnh thì g.i.ế.c …”
Ta nhướn mày, mỉm lạnh lùng:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Muốn c.h.ế.t ? Đáng tiếc, sẽ cho ngươi c.h.ế.t dễ dàng như thế . Ngươi c.h.ế.t , chẳng sẽ trở thành quả phụ ?”
“Con còn lớn, nếu chẳng may gia sản trong tộc cướp mất thì ?”
Ta tỏ vô cùng hiền thục, lấy khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trán :
“Phu quân , ngươi nhất định sống lâu trăm tuổi, tận mắt con lớn lên, nối dõi tông đường, chịu đủ giày vò đời .”
Nói xong, dậy, ném mạnh khăn tay mặt .
“Phu quân, ngươi bệnh đến lú lẫn . Ta sẽ sai mang đến cho ngươi một bát canh sâm bồi bổ. Phải , ngươi lúc nào cũng những lời chọc giận . E rằng vì đôi co với ngươi, nên cắt lưỡi ngươi thôi.”
Dưới tấm khăn ướt đẫm mồ hôi, Triệu Sơ Ngôn phát tiếng kêu rên cầu xin đầy kinh hoàng.
Một gã nô bộc câm bước , thô bạo bẻ hàm .
Vãn Đông bưng canh gà sâm đến.
Nhìn bát canh dầu mỡ bóng loáng, bỗng cảm thấy buồn nôn dữ dội.
Ta sững một lát, đó trong mắt ánh lên sự vui mừng khó tả, hai tay tự chủ đặt lên bụng .
“Con , cuối cùng con cũng trở về . Lần , mẫu nhất định sẽ bảo vệ con thật !”
Ta còn tâm trí nào để hành hạ Triệu Sơ Ngôn nữa, thẳng thừng rời khỏi sân viện:
“Khóa cổng viện . Từ nay về , ngoại trừ nô bộc câm, bất kỳ ai cũng phép nơi .”
“A a——a a——”
Tiếng gào thét thê lương của Triệu Sơ Ngôn vang vọng lưng, dần dần khóa kín trong viện.
Để cô đơn mục rữa trong góc tối âm u .
Còn , chuẩn để đón nhận tương lai rực rỡ đang chờ đợi phía .
(Hết)