Tống Tích Âm
Chương 3
9.
Ta sửng sốt, không nghĩ tới Thục phi lại tin ta, chỉ là sống lại làm sao có chứng cớ, chuyện ta có thể nhớ được đều là một ít chuyện không quan trọng, không đúng, ta nhớ được một tháng sau Nhị hoàng tử sẽ bị ám sát.”
Ta nhìn về phía Thục phi: “Một tháng sau Nhị hoàng tử sẽ bị ám sát……”
Thục phi cười lắc đầu: “Trước không nói Hạo nhi thường xuyên bị ám sát, cho dù một tháng sau thật sự bị ám sát, vậy ai biết có phải ngươi tìm người an bài hay không.”
Lời này hỏi đến khiến ta lập tức không biết nói cái gì.
Thục phi nhìn về phía ta: “Vì ngươi đã lựa chọn nói cho bổn cung biết ngươi sống lại, có nghĩa kiếp trước ta nhất định đã làm gì đó với ngươi.Vậy kiếp trước ta có nói hay làm gì với ngươi không?”
Ta lâm vào trầm tư, kiếp trước vào đêm ta thị tẩm nghe được Hoàng Thượng nói mớ goi tên Thục phi nương nương, biết được Hoàng Thượng là thật tâm yêu thích Thục phi, sau đó mới qua lại với Thục phi.
Thục phi từ đầu không để ý tới ta, sau đó chê ta quá phiền đã dạy ta cách bắt chước hành vi thói quen của nàng, chiêu này cũng rất hiệu quả, Hoàng Thượng cũng hứng thú với ta, thường xuyên gọi ta thị tẩm.
Vì vậy rất nhanh liền có hài tử, giúp ta có thêm hy vọng sống sót, dù sao thân thể Hoàng Thượng không tốt, nếu băng hà những phi tần không con sẽ tuẫn táng cùng.
Đột nhiên ta nhớ tới một cái tên, ta nhớ rõ Thục phi lúc ấy gặp ta đã nói một cái tên, cái tên này ta đã từng đi tìm qua, nhưng trong cung không có người này.
Ta nhìn về phía Thục phi từ từ nói ra ba chữ: “An Lăng Dung…”
Thục phi hai mắt mở to, lập tức cười lớn: “Không nghĩ tới xuyên qua nhiều năm như vậy, đồng hương cũng không gặp được, lại gặp phải một nữ nhân trọng sinh, khá là vui…”
Ta có chút bối rối, không rõ cái tên này có ma lực gì lại có thể khiến Thục phi nương nương tin ta.
Thục phi nở nụ cười cả nửa ngày, sau đó mới nhìn ta nói: “Cho nên kiếp trước là ngươi cài trâm bạc chiêu dụ hồ điệp, mới có cơ hội nhập cung?”
Ta gật đầu, tuy rằng không biết Thục phi vì sao lại biết những thứ này, nhưng đúng là như vậy.
“Cho nên ngày ngươi sống lại là mùng bốn tháng ba sang năm?” Thục phi lại hỏi.
Ta gật đầu lần nữa. Lúc này nụ cười trên mặt Thục phi càng sâu.
Thục phi lôi kéo ta đứng lên: “Hôm nay ta cảm thấy rất vui, tuy rằng không phải đồng hương, nhưng cũng khó được gặp phải một nữ nhân trọng sinh, cũng là chuyện mừng, theo ta đi uống mấy chén…”
10.
Rượu và thức ăn rất nhanh được đưa tới, Thục phi nhất định phải lôi kéo ta uống rượu, Nhị hoàng tử và Linh Vân công chúa tò mò nhìn ta.
Nhưng tâm tư của ta hoàn toàn không tập trung vào chuyện uống rượu, thấy Thục phi tâm tình không tệ, ta mở miệng lần nữa: “Nô tỳ không muốn cầu mong điều gì, chỉ hy vọng nương nương có thể giúp báo thù cho ta và hài tử đáng thương của ta, chờ sau khi báo thù xong ngài bảo nô tỳ làm cái gì, nô tỳ cũng không oán hận.”
Thục phi rót rượu cho ta cười nhìn ta: “Ngươi vì sao lại cảm thấy ta có năng lực có thể giúp ngươi báo thù?”
Ta nghĩ nghĩ rồi mở miệng: “Bởi vì Hoàng thượng sủng ái người, có sự sủng ái của Hoàng thượng, cộng thêm gia thế của nương nương, đối phó Hoàng hậu dễ như trở bàn tay…”
Thục phi buông bầu rượu, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, nàng thản nhiên mở miệng: “Tiểu nha đầu, có đôi khi mắt thấy không nhất định là thật.”
“Ngươi hẳn là đã nghe nói qua ta vì sao phải vào cung rồi chứ?”
Ta gật đầu, kiếp trước ta từng hỏi qua Thục phi nương nương, đương nhiên biết chuyện này, nghe nói là Hoàng Thượng lúc say rượu đã phát sinh quan hệ cùng Thục phi, sau đó Hoàng Thượng trách mình hoang đường, không để ý sự phản đối của Hoàng Hậu, đón Thục phi vào cung.
Người người đều nói Hoàng thượng là nam nhân chân chính, có can đảm gánh vác trách nhiệm. Nhưng sau khi Thục phi vào cung, vẫn luôn đóng cửa không ra khỏi Cẩm Tú cung.
Thục phi cười lạnh nói: “Đàn ông say thật thì sao có thể làm ra chuyện như vậy? Chắc là vì cái kia của hắn không cứng nổi, nên dùng cơn say để khiến ‘nó’ mạnh mẽ hơn, sau đó tìm cách bù đắp mà thôi. Để ép buộc ta vào cung, hắn đã dùng gia đình ta uy hiếp ta. Người như vậy thì có thật lòng yêu ta không?”
“Phụ thân ta là Thái phó, đứng đầu hàng ngũ văn thần, phụ thân Liễu Tố Ngọc là Liễu đại tướng quân, là đứng đầu hàng ngũ võ tướng. Hoàng thượng muốn ta vào cung, cùng lắm là hy vọng ta và Liễu Tố Ngọc tranh chấp với nhau, để cho văn thần võ tướng bất hòa, giúp hắn dễ khống chế triều đình mà thôi, làm gì mà yêu ta.”
Lời Thục phi nói ra thật kinh người, ta theo bản năng muốn bịt lỗ tai không dám nghe những bí mật này. Nhưng Thục phi lại không quan tâm chút nào, cứ nói một mình.
“Hắn ngày ngày đứng ở ngoài viện biểu diễn vẻ thâm tình, biết rõ Hoàng hậu sẽ ghen tị, sẽ gây phiền toái cho ta, vậy tại sao hắn mỗi ngày đều tới đây?”
“Hôm nay hắn thậm chí còn động tâm muốn bắt Linh Vân đi hòa thân, là thật sự muốn hòa thân sao?”
“Làm những việc này đều là vì hắn muốn ép ta cúi đầu, ép ta cầu xin hắn, ép ta nhận thua, loại người này làm sao có thể yêu ta?”
Lời của Thục phi làm cho ta không còn gì để nói.
11.
Thục phi uống liên tục vài chén, cảm giác nàng đã có chút say. Tuy nhiên tâm tình nàng lại rất tốt, tiếp tục nói: “Tiểu nha đầu, ta kể cho ngươi một câu chuyện, câu chuyện về một nữ nhân…”
Nói xong cũng mặc kệ ta có nguyện ý hay không, lại bắt đầu nói tiếp.
“Ở một quốc gia rất xa, nơi đó nam nữ bình đẳng, nơi đó nữ nhân cũng có thể đọc sách thi cử, nữ nhân cũng có thể làm chủ, ở nơi đó có một cô gái, cô ấy học tập rất tốt, có cha mẹ bạn bè yêu thương cô ấy, có một công việc tốt, nhưng bởi vì một số vấn đề, bị bỏ rơi ở một nơi lạc hậu…”
“Nơi đó ngu muội, nơi đó lạc hậu, bọn họ bắt cô ấy gả cho một người đàn ông, cô gái không muốn, người đàn ông kia liền cưỡng ép cô ấy, sợ cô gái chạy, liền nhốt cô gái lại. Vì muốn cô gái ở lại, hắn đã khiến cô ấy mang thai sinh hạ một đứa bé, hoàn toàn không để ý cô ấy có nguyện ý hay không.”
“Bọn họ khuyên cô gái, hãy vì đứa bé, đứa bé không thể không có mẹ…”
“Họ dùng xiềng xích trói cơ thể cô gái, dùng dây rốn trói linh hồn cô gái…”
Nói tới đây Thục phi nhìn ta với ánh mắt say khướt: “Ngươi nói cô ấy có muốn thoát khỏi nơi này hay không, có muốn yêu nam nhân kia không?”
Ta nhất thời nghẹn lời, không còn lời nào để nói.
Thục phi cười nói: “Trước kia ta từng xem qua những thoại bản bằng tranh vẽ, nữ chính lúc đầu đã bị nam chính hạ thuốc rồi cư*ng hi*p. Sau đó sinh ra được một, hai, rồi ba đứa con, đều là con trai. Sau đó nữa, nữ chính đã yêu nam chính một cách không kiểm soát, ha ha ha, thật sự là buồn cười. Thật sự có người sẽ yêu kẻ hi*p d*m mình sao?”
“Thật nực cười khi sinh ra một kẻ phản diện cho một kẻ phản diện, nhưng lại có một người phụ nữ vì kẻ phản diện mà từ bỏ tất cả…”
Ta hết hồn hết vía nhìn về phía Nhị hoàng tử và Linh Vân công chúa bên cạnh, lại phát hiện hai người tựa như đã tập mãi thành thói quen, chỉ có Nhị hoàng tử lầm bầm một câu: “Ta và Linh Vân cũng không phải kẻ phản diện…”
Thục phi nghe nói cười cười, đưa tay nhéo nhéo mặt Nhị hoàng tử: “Ngươi và Linh Vân coi như vẫn còn lương tâm, lời của mẫu phi thật đúng là không hợp lý…”
Thục phi nương nương rõ ràng đang cười, nhưng sao ta lại cảm giác nàng đang khóc, trong lòng ta nghẹn ngào.
“Nương nương, người say rồi, nô tỳ đưa người đi nghỉ ngơi…”
Nói xong ta tiến lên muốn đỡ Thục phi, lại bị Thục phi phất tay ngăn cản: “Nha đầu, ta chỉ nói một lần, ngươi nghe cho kỹ.”
“Trong cung này không có người nào đơn giản, ngươi cho rằng mệnh của Hoàng thượng thật sự không còn bao lâu nữa sao?”
Nói tới đây Thục phi cười nhạo một tiếng: “Nam nhân sống không được lâu sao có thể cùng ta sinh hạ hai đứa con, có thể cùng Hoàng hậu sinh hạ Thái tử, còn có thể cho ngươi mang thai ở kiếp trước?”
“Hắn chỉ là một lão già **…” Thục phi nương nương mắng một câu, tuy rằng ta không hiểu là có ý gì, nhưng ta biết đó là mắng chửi người.
“Ngươi cho rằng ngươi dùng trâm hấp dẫn hồ điệp, Thái hậu và Liễu Tố Ngọc nhìn không ra sao? Bọn họ chỉ là cho rằng ngươi dễ dàng xử lý, cho nên mới để cho ngươi bước vào hoàng cung.”
“Ngươi cho rằng ta là người tốt sao? Thật buồn cười, trong cung này còn có người tốt sao? Đời trước ta cho ngươi đi theo học dáng vẻ của ta, chẳng qua là để phân tán sức lực của Hoàng hậu mà thôi…”
Thục phi chậm rãi đứng dậy, lảo đảo đi về phía tẩm điện, giọng của nàng lần nữa truyền đến: “Nể tình ngươi sống lại, ta dạy ngươi một câu đó chính là: Thuận thế mà làm…”
Lời nói vừa dứt, Thục phi nương nương cũng đi vào tẩm điện. Ta giật mình sững sờ tại chỗ.
Nhị hoàng tử đi tới bên cạnh ta bình tĩnh hỏi một câu: “Kiếp trước cuối cùng ai kế vị?”
Ta phục hồi tinh thần lại: “Lúc nô tỳ qua đời, Hoàng thượng còn chưa truyền ngôi…”
Nhị hoàng tử không nói chuyện, gật gật đầu rồi rời đi, Linh Vân công chúa có chút lo lắng cho Thục phi, bước nhanh theo sau.
Mà ta đứng tại chỗ rất lâu, rất lâu, trong đầu vẫn hiện lên mỗi câu Thục phi vừa mới nói.