Tống Tích Âm
Chương 6
20.
Trong Cẩm Tú cung, Thục phi nhìn ta hỏi: “Tống Khanh Khanh không chet, ngươi có phải không cam lòng hay không?”
Ta khẽ lắc đầu: “Hiện giờ nàng so với chet cũng không khác nhau!”
Tận mắt chứng kiến hài tử của mình bị giet chet, thật sự sống không bằng chet, cảm giác này ta hiểu rất rõ.
Thục phi cười cười: “Không phải ta không giet nàng, mà là mấy ngày nay không thể giet, ta đã để Hạo nhi sau khi đăng cơ sẽ giet nàng…”
Ta sửng sốt: “Vì sao hiện tại không thể giet?”
Vấn đề này vừa hỏi ra khỏi miệng, ta lập tức nhớ tới một chuyện: “Người là lo lắng nàng sống lại?”
Thục phi gật đầu: “Qua hai ngày chính là mùng bốn tháng ba, kiếp trước ngươi cũng sống lại vào khoảng hai ngày này.”
Thục phi dường như biết rất nhiều về chuyện sống lại, ta không khỏi có chút chần chờ nhìn về phía nàng: “Người biết ta sống lại bằng cách nào?”
Thục phi đứng dậy: “Đi theo ta……”
Ta đi theo Thục phi tới hồ sen hậu viện Cẩm Tú cung, lúc này trăng sáng rọi, bốn phía hồ sen yên tĩnh, nhưng ta lại cảm giác nơi này có gì đó không ổn.
Thục phi cười nói: “Có lẽ ngươi cũng nhìn ra, ta không phải người ở thời đại này, ta là xuyên tới đây, mười sáu năm trước vào ngày mùng bốn tháng ba ta đã xuyên vào cơ thể này, ngay tại hồ sen bên này.”
“Mặc dù bị Hoàng thượng ép vào cung, nhưng ta cũng đang tìm đường về nhà.Ta tính toán thời gian, phát hiện vào ngày mùng bốn tháng ba mười sáu năm sau khi ta xuyên tới, ngươi đã sống lại.”
“Xuyên không và sống lại tuy rằng khác nhau nhưng cũng là sự giao thoa của hai thời không. Trong khoảng thời gian này ta đã phát hiện ra từ trường ở đây bắt đầu hỗn loạn, điều này khiến ta cảm thấy tính toán của mình là chính xác. ..”
Bây giờ ta mới hiểu vì sao ngày đó ta nói với Thục phi nương nương mình sống lại vào ngày mùng bốn tháng ba, nàng lại vui mừng như vậy, là bởi vì nàng đã tìm được đường về nhà sao?
Cho nên nàng mới bắt tay vào đối phó Liễu gia, diệt trừ chướng ngại trên con đường đăng cơ của Nhị hoàng tử.
Thục phi nhìn về phía ta: “Ta còn muốn làm xong một chuyện cuối cùng……”
“Chuyện gì?” Ta hỏi.
Nhưng Thục phi không trả lời ta.
21.
Hai ngày sau, trăng lại chiếu sáng trên khắp hồ sen Cẩm Tú cung, Thục phi và Hoàng thượng đang chèo thuyền, ta và đám người Nhị hoàng tử canh giữ ở bên bờ.
Hoàng thượng rất cao hứng, Thục phi cũng tươi cười dịu dàng.
Nhị hoàng tử thần sắc không tốt, ta cũng lo lắng không thôi, hôm nay là ngày Thục phi về nhà, vì sao nàng lại mời Hoàng Thượng tới? Nàng không phải hận Hoàng thượng nhất sao?
Trong đầu ta hiện lên một ý nghĩ không thể kiềm chế được, Thục phi muốn giet Hoàng thượng……
Ta theo bản năng nhìn về phía Nhị hoàng tử, sắc mặt hắn càng ngày càng không tốt, hiển nhiên hắn cũng nghĩ tới chuyện này.
Lúc này trên thuyền hai người uống rượu thưởng nguyệt, đột nhiên mặt Hoàng Thượng biến sắc, phun ra một ngụm m áu, chỉ vào Thục phi tức giận nói: “Ngươi muốn giet vua?”
Thục phi thấy vậy cười to. Hoàng thượng vội vàng kêu cứu, nhưng bốn phía ngoại trừ ta và Nhị hoàng tử căn bản không có ai khác, những người khác đã sớm bị Nhị hoàng tử đuổi ra ngoài viện.
Hoàng thượng thấy kêu cứu vô dụng, vội vàng đánh bài tình cảm: “Ái phi, trẫm đã yêu nàng nhiều năm như vậy, sao nàng không nhìn ra chân tình của trẫm?”
“Trẫm có thể cam đoan, sau này hậu cung chỉ có một mình nàng, trẫm thật sự yêu nàng……”
“Mấy năm nay, chẳng lẽ nàng thật sự không động tâm với trẫm sao?”
Thúc phi cười nói: “Yêu ngươi? Thật nực cười. Tại sao ta lại phải yêu một kẻ cư*ng hi*p ta?”
Hoàng thượng sắc mặt đỏ bừng, tức giận chỉ vào Thục phi mắng to: “Tiện nhân, ngươi dám đem trẫm so sánh với kẻ cư*ng hi*p? Ngươi chính là một tiện nhân, trẫm thật hối hận khi không sớm giet chet ngươi, ngươi tỏ ra thanh cao cái gì, ngươi chỉ là một nữ nhân bẩn thỉu.”
Thục phi nghe vậy lại cười to: “Ngươi còn không bằng kẻ cư*ng hi*p, ít nhất bọn họ dám làm dám chịu, ngươi còn giả vờ thâm tình, quả nhiên là vô sỉ lại hạ lưu…”
Hoàng thượng tức giận, toàn thân run rẩy nhưng cũng không nói gì, trực tiếp nhảy xuống thuyền bơi về bờ, Thục phi theo sát phía sau cũng nhảy xuống thuyền.
Thục phi không có trúng đ ộc, cho nên so với Hoàng Thượng bơi nhanh hơn nhiều, đến gần bờ thì túm được Hoàng Thượng, trực tiếp ấn Hoàng Thượng xuống nước.
22.
Ta ở trên bờ nhìn mà hết hồn hết vía, sợ Thục phi không giet được Hoàng thượng, lại sợ tiếng động khiến thủ vệ bên ngoài chú ý.
Theo bản năng nhìn về phía Nhị hoàng tử, đã thấy Nhị hoàng tử quay đầu nhìn sang một bên.
Không biết qua bao lâu, tiếng động trong nước đã dần nhỏ lại, sau đó một người chậm rãi đi lên bờ, chính là Thục phi nương nương.
Ta vội vàng tiến lên, đỡ lấy Thục phi nương nương. Thục phi toàn thân mềm nhũn ngã vào trong lòng ta.
Nàng vẻ mặt sức cùng lực kiệt, lại vô cùng thỏa mãn: “Ta báo thù, ta báo thù được rồi, lão nương chịu nhục nhiều năm như vậy, rốt cục đã báo được thù rồi…”
Lúc này ta cảm nhận được không khí bốn phía đều không thích hợp, trên mặt đất bắt đầu nổi lên những cơn gió lạ.
Thục phi dường như nhận ra gì đó, trên mặt lộ vẻ kích động: “Ta muốn về nhà……”
Ta cảm nhận được thân thể Thục phi đang nằm trong ngực mình bắt đầu mềm xuống, toàn thân bắt đầu suy sụp, trong lòng hoảng sợ: “Nương nương, nương nương… Người thấy thế nào rồi?”
Thục phi yếu ớt vẫy tay với Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử tiến lên quỳ bên cạnh Thục phi.
“Hạo nhi, nhớ phải chăm sóc Linh Vân thật tốt, mẫu phi sắp phải đi rồi……”
Nhị hoàng tử cắn môi gật đầu.
“Tống Tích Âm, ta nhận nàng làm nghĩa nữ, về sau nàng sẽ là tỷ tỷ của ngươi, Linh Vân đơn thuần, có nàng ở bên cạnh Linh Vân, ta cũng yên tâm…”
Thục phi đột nhiên nhắc tới ta, Nhị hoàng tử lại gật đầu. Ta biết đây là Thục phi bảo Nhị hoàng tử giữ lại mạng cho ta, dù sao ta cũng đã tận mắt thấy Thục phi giet vua.
Thục phi cười cười, ghé sát vào tai ta nói: “Ta lừa Hạo nhi ngươi có thể sống lại, là người may mắn, nếu giet không chừng ngươi sẽ sống lại lần nữa, không bằng sống có giá trị, ngươi yên tâm, ngươi sẽ không chet.”
Ta muốn nói lại thôi, nghĩ nếu Hoàng thượng sống lại thì làm sao bây giờ.
Thục phi dường như cũng nhìn ra ý nghĩ của ta: “Thời không lẫn lộn, coi như Hoàng thượng sống lại, cũng không nhất định sống lại ở nơi này mà sống lại ở thân thể của người khác, hắn khẳng định chịu không nổi sự chênh lệch này, nói không chừng sẽ tức đến chet.”
“Nếu hắn muốn xuyên đến thời đại của ta, ta có thể đùa chet hắn. Dù sao ta nhất định phải giet hắn một lần, uất nghẹn nhiều năm như vậy phải trả thù sảng khoái một chút.”
“Về sau ngươi hãy giúp ta chăm sóc tốt Linh Vân, mẫu thân như ta đã khiến nàng thất vọng, nhưng nàng vẫn có ca ca và nhà ngoại, mà cha mẹ ta chỉ có mình ta, bọn họ càng cần ta hơn…”
Ta gật đầu, nước mắt bất giác đã đầy mặt. Giọng nói của Thục phi càng ngày càng yếu, không khí bốn phía yên tĩnh, đến thở cũng không thở được.
“Ta mệt mỏi quá, xuyên qua mệt mỏi quá, thời đại này mệt mỏi quá… không bao giờ muốn xuyên qua nữa…”
“Mẹ, con rất nhớ mẹ……”
“Mẹ, con rất muốn ăn thịt kho tàu, cho ít đường một chút, con giảm… giảm béo…”
Thục phi cuối cùng đã nhắm mắt lại, nhưng bên miệng nàng lại mang theo nụ cười.
23. Tái bút:
Năm Đại Lương thứ mười bảy, Lương đế và Thục phi đi dạo đêm bị thích khách ám sát, cả hai đều không qua khỏi.
Nhị hoàng tử đăng cơ làm Tân đế.
Linh Vân công chúa được phong Ninh quốc trưởng công chúa, ban thưởng đất phong thực ấp.
Cung nữ Tống Tích Âm bên người Thục phi có công trong việc bảo vệ Nhị hoàng tử tránh khỏi ám sát, được phong làm huyện chủ Vinh Nam, tháp tùng công chúa tới đất phong.
[HẾT]