Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Tra Nam Và Tình Yêu Đích Thực

Chương 2



“Con trực tiếp mua vé máy bay đến đó. Con không tiền, không quan hệ, không tìm được nguồn lực!

“Ta không còn cách nào khác, vì lý tưởng chủ nghĩa của con, ở đằng sau lưng tìm người có kinh nghiệm giúp con—— nếu không, sao con lại có thể dễ dàng kéo được vốn đầu tư như vậy? Nhưng ta âm thầm giúp con nhiều như vậy, không phải con vẫn thất bại sao?”

“Con gọi điện về nhà, nói tình hình thị trường không như ý con, ba mẹ khuyên con đừng bướng bỉnh như vậy, bất cứ chuyện gì cũng không thể một bước thành công… Nhưng con có nghe không? Con vẫn không nghe!” Ông cụ nói rất nhiều.

Tống Luật Thanh đầy vẻ tức giận: “Nhưng con căn bản không cần ba giúp! Không có những chuyện ba làm, con cũng sẽ tự mình thử.”

“Ba và mẹ luôn như vậy, luôn dùng đạo đức trói buộc con, miệng thì nói chỉ muốn giúp con, không phải can thiệp vào con nhưng nhiều năm sau khi con chẳng làm nên trò chống gì thì lại chỉ trích con, nói đã âm thầm giúp con thế này thế kia!”

7.

“Được, được, được.” Ông cụ cười lạnh một tiếng: “Theo lời con nói thì trước đây mọi chuyện đều là lỗi của chúng ta, là chúng ta rảnh rỗi không có việc gì làm, vậy bây giờ thì sao? Con muốn ly hôn… Một chuyện lớn như vậy mà con lại tự mình quyết định, con rất vinh quang sao?”

“Con còn trẻ như vậy, tại sao không thể làm những gì mình muốn?”

“Những gì con muốn làm là vi phạm đạo đức, ngoại tình sao? Vậy thì ta tình nguyện không có sinh ra con!”

“Nhưng bây giờ nói những điều này có ích gì? Con chỉ đang đưa ra yêu cầu hợp lý của mình thôi, luật pháp nào quy định đã kết hôn thì không được ly hôn, con cái gì cũng không cần được không?”

Tống Luật Thanh quay đầu quỳ xuống trước mặt tôi.

“Thư Ý, cái gì anh cũng không cần, được không?”

“Tất cả những thứ thuộc về anh trong nhà này, anh đều để lại cho em và con gái, anh đều cho hai mẹ con, em hãy buông tha cho anh được không?”

Tôi nhìn Tống Luật Thanh, đã không còn sự điên cuồng và suy sụp như khi mới biết chuyện này.

“Tôi chỉ hỏi anh một câu, trước ba năm khi chúng ta kết hôn, anh có quen cô ta không?”

“Có quen.”

“Lúc đó có thích cô ta không?”

“Anh chỉ cảm thấy cô ta rất đặc biệt.”

“Anh cảm thấy cô ta rất đặc biệt thì anh cứ theo đuổi cô ta đi, sao còn đến trêu chọc tôi làm gì? Trong lòng anh rõ ràng đã nhớ thương người khác, tại sao vẫn đồng ý kết hôn với tôi?

“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tại sao anh không nói? Lúc chúng ta đính hôn tại sao anh không nói? Hai nhà bàn chuyện cưới xin, tại sao anh lại đồng ý! Chẳng lẽ tự do của anh là tự do, còn tự do của người khác thì là trò đùa sao?”

“Thư Ý, em cũng không yêu anh nhiều như vậy, tại sao lại phản ứng dữ dội như vậy? Chúng ta không phải chỉ là thông gia giữa hai gia đình sao? Rõ ràng có thể chia tay trong hòa bình, tại sao em lại hỏi nhiều như vậy? Chỉ vì việc anh ngoại tình khiến em cảm thấy mất mặt sao?

“Tống Luật Thanh.” Tôi gọi tên anh ta: “Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi không yêu anh? Nếu tôi không yêu anh, tại sao lại ở bên anh?”

8.

Tống Luật Thanh thở dài.

“Thế nhưng em cũng phải hỏi xem, anh có cần tình yêu này của em không chứ?

“Con người vốn dĩ là dễ thay đổi trong chuyện tình cảm. Anh muốn ở bên người mà anh thực sự thích, em cũng có thể theo đuổi tình yêu đích thực của mình, không ai cản trở em, đúng không?

“Dù sao thì anh cũng không hiểu, từ nhỏ đến lớn em cái gì cũng không thiếu. Thư Ý, em không thiếu tiền, em không thiếu tình thương, tại sao em lại coi tình yêu và hôn nhân quan trọng như vậy? Sao không thoải mái hơn một chút?”

Tranh Tranh đột nhiên gào khóc.

“Vậy nên, anh ngay cả con gái cũng không cần sao?”

“Cô ấy đã mang thai, anh sẽ có những đứa con khác.”

Mẹ chồng ôm đứa bé đứng dậy: “Con đứng dậy đi, không cần quỳ nữa.

“Không ai chịu nổi việc con quỳ như vậy, chúng ta coi như không có đứa con trai như con.”

“Mẹ.” Tống Luật Thanh ngẩng đầu lên: “Mẹ đừng tức giận, chúng ta nói chuyện tử tế được không?”

“Tống Luật Thanh, anh không cần ở đây ca ngợi tình yêu của anh, rồi liên tục hạ thấp tôi nữa. Tôi đồng ý ly hôn, anh hài lòng chưa?”

Tôi lên tiếng.

Ông cụ cũng đứng dậy: “Ta và mẹ con cũng sớm nên nhận ra sự thật, một người như con, ngay cả nguyên tắc cơ bản làm người cũng không có thì đừng mong con có thể kế thừa gia nghiệp, phát triển nhà họ Tống.”

“Vì con đã nói chỉ cần tự do, vậy thì chuẩn bị tinh thần giao nộp lại tất cả những thứ mà gia đình này cung cấp cho con đi.”

“Con có thể ký thỏa thuận, chuyển hết tiền, bất động sản đứng tên con và cổ phần mà ba mẹ cho con sang tên cho Tranh Tranh.”

9.

“Không cần.” Ông cụ ngắt lời anh ta: “Vì con đã định rời khỏi gia đình này, vậy thì những thứ này không liên quan gì đến con nữa, con cũng không có quyền quyết định.

“Ta sẽ thu hồi lại tất cả những gì con có trong nhà này, sau đó phân chia lại, chuyển những thứ này sang tên đứa trẻ và Thư Ý——chứ không phải để con viết bản thỏa thuận này, lỡ sau này con muốn đòi lại những thứ này, chẳng lẽ Thư Ý và đứa trẻ còn phải chịu sự quấy rầy của con sao?”

Tôi đón đứa trẻ từ tay mẹ chồng, định dỗ nó ngủ.

Tống Luật Thanh đứng dậy, định đi vào nhà thờ cúng tổ tiên.

“Sau này anh không còn là người trong nhà này nữa, cũng không có tư cách vào đó.”

“Quỳ một chút cầu cái an tâm thôi mà, ba không cần phải gay gắt như vậy.

“Nếu ba thực sự không muốn nhìn thấy con, sau này con sẽ không về nữa. Nhưng dù sao thì con cũng là đứa con trai duy nhất của ba, nếu sau này ba cần dưỡng lão, con sẽ chịu trách nhiệm.”

“Không cần. Chúng tôi có cháu gái, cần anh làm gì? Vì anh đã nói như vậy, vậy thì hy vọng sau này anh sẽ nói được làm được, sau này khi anh gặp khó khăn khắp nơi thì đừng đến cầu xin chúng tôi, đừng để mắt đến số tiền mà tôi và mẹ anh để lại cho Thư Ý và Tranh Tranh.”

“Ba nghĩ nhiều rồi, chỉ có những thương nhân như ba mới đầy mùi đồng tiền, mở miệng ra là tiền. Ba tự cho mình là một người cha rất có trách nhiệm nhưng những gì ba cung cấp cho con cũng chỉ có tiền mà thôi——đã tiêu tiền của ba thì phải để ba can thiệp vào mọi chuyện, vậy thì con thà không cần tiền của ba.

“Sống trong một gia đình chỉ có tiền mà không có tình thương như vậy, coi như con xui xẻo.”

Nói xong, Tống Luật Thanh bỏ đi.

Tôi không ngừng nghi ngờ về ánh mắt nhìn người trước đây của mình.

Chắc chắn là mắt có vấn đề, nếu không thì sao lúc đầu lại không nhìn ra anh ta là một kẻ não tàn.

10.

Có lẽ vì vừa khóc nên con gái rất tỉnh táo, dỗ thế nào cũng không ngủ.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi bế con ra mở cửa.

Bên ngoài là ba mẹ của Tống Luật Thanh.

“Thư Ý, ta và ba con đã bàn bạc rồi. Hai nhà chúng ta cách nhau không xa, ta và ba mẹ con lại là bạn tốt nhiều năm, là chúng ta không dạy dỗ con cái cha tốt. Nếu con đồng ý, sau khi con ly hôn với đứa súc sinh kia, chúng ta nhận con làm con gái nuôi được không?

“Sau này tiền của nhà họ Tống đều là của con và đứa trẻ, đứa súc sinh kia không biết điều, nhưng chúng ta biết con là một đứa trẻ tốt, con có năng lực, có đầu óc kinh doanh, Tranh Tranh từ nhỏ đã thông minh như vậy, giao nhà họ Tống cho hai con, chúng ta yên tâm.”

Mẹ chồng lại bổ sung một câu: “Thư Ý, từ tận đáy lòng, mẹ rất thích đứa trẻ như con, trọng tình trọng nghĩa, mọi mặt đều tốt, là Tống Luật Thanh không xứng với con.

“Nếu con đồng ý, chúng ta có thể hẹn ba mẹ con, hai bên người lớn chúng ta gặp nhau một lần nữa, có thể đi công chứng.”

“Nếu con không đồng ý, chúng ta cũng không miễn cưỡng, tiền vẫn là của con và đứa trẻ. Mẹ và ba con có thể đảm bảo với con, sau này Tống Luật Thanh sẽ không nhận được một xu nào.”

Tôi nhìn đứa con gái đang háo hức thổi bong bóng trong vòng tay mình.

Mặc dù con bé còn nhỏ đã mất đi quyền được nghèo khó, nhưng con bé đã có được hạnh phúc.

“Con đồng ý.”

Không có lý do gì để không đồng ý.

11.

Tống Luật Thanh luôn là một người có hiệu suất rất cao.

Có thể thấy, anh ta thực sự rất muốn ly hôn nhanh nhất có thể, sáng sớm đã ngồi trong phòng khách đợi tôi.

“Anh đã nhờ người in sẵn “Thỏa thuận ly hôn”, nếu không có vấn đề gì thì em ký luôn đi.”

“Có vấn đề.” Tôi ngồi đối diện anh ta, không nhìn vào bản thỏa thuận mà anh ta đã đặt sẵn ở đó.

“Có vấn đề gì?”

Tống Luật Thanh tỏ vẻ khó hiểu: “Em còn chưa xem, sao biết có vấn đề?”

“Tất nhiên là có vấn đề——tại sao anh lại ngồi trên ghế sofa nhà tôi?”

Tống Luật Thanh ngẩn ra một lúc: “Em đừng quá đáng, Thư Ý, đây là nhà anh.”

“Sắp không còn là nhà anh nữa rồi.” Tôi điều chỉnh lại tư thế ngồi, đảm bảo mình ngồi thoải mái và nhàn nhã nhất.

“Dù sao thì đây cũng là nhà của anh. Mặc dù ba mẹ đang rất tức giận với anh, nhưng điều đó không thể thay đổi được sự thật là anh là đứa con trai duy nhất của họ…”

“Không cần cố tình nhấn mạnh anh là đàn ông.” Tôi nhìn Tống Luật Thanh: “Mọi người đều là con người.”

Tống Luật Thanh liếc tôi một cái, không nói gì nữa, đứng dậy nhưng ngay giây tiếp theo đã trực tiếp quỳ xuống.

Tống Luật Thanh “Hít.” một tiếng, nhất thời muốn đứng lên nhưng không đứng dậy nổi.

“Không ngờ anh thích quỳ người khác như vậy.” Tôi nhàn nhạt chế giễu.

“Tối qua anh quỳ đến tím cả chân, bây giờ chân vẫn còn tê, anh ngồi một chút thì sao, em cũng không cần phải hành hạ anh như vậy chứ?”

“Hôm qua anh không nghe ba mẹ nói sao, đây là nhà của tôi và Tranh Tranh.”

“Bọn họ nói vậy, em liền tin thật sao? Thư Ý, anh coi như đã nhìn ra, em thế này, tướng ăn có hơi khó coi rồi đấy? Gia sản lớn như vậy, ba mẹ anh dám cho, em dám nhận sao? Em cũng không coi mình là người ngoài rồi nhỉ?”

“Ồ.”

“Em——” Cuối cùng Tống Luật Thanh cũng bò dậy khỏi mặt đất.

Thật là nhục nhã.

12.

Tống Luật Thanh miễn cưỡng vịn vào mép ghế sofa, khom lưng đứng dậy.

“Tranh Tranh dù sao cũng là con gái, em sẽ không cho rằng sau khi ba mẹ anh trăm tuổi, em và Tranh Tranh thực sự có năng lực quản lý gia sản lớn như vậy chứ?”

Tôi liếc nhìn Tống Luật Thanh.

“Không ngờ, anh còn khá là phong kiến.”

Tôi không cho anh ta cơ hội tiếp tục mở miệng nói, tiếp tục nói.

“Quên không nói với anh một câu, Tống Luật Thanh, tôi rất có ý thức về sự xứng đáng, ba mẹ đã muốn cho tôi, tôi sẽ nhận, sẽ không ngại ngùng.

“Hơn nữa, tôi là người không bao giờ hao tổn bên trong, cho nên, anh không cần phải ở đây nhấn mạnh mối quan hệ của anh với ba mẹ.

Không ai có thể phủ nhận mối quan hệ của anh với ba mẹ, nhưng bản thân anh vừa muốn cái này lại muốn cái kia, làm mọi chuyện đến mức này thì đó là do anh ngu ngốc.

“Tại sao tôi không thể nhận những thứ ba mẹ cho? Chẳng lẽ Tranh Tranh không phải là cháu gái của họ sao? Tống Luật Thanh, anh sẽ không cho rằng tôi nên từ bỏ mọi thứ chỉ cần đứa trẻ rồi ra đi tay trắng chứ chứ? Anh đừng có quá điên.

“Con gái tôi muốn, tiền tôi cũng muốn, ba mẹ anh tôi cũng muốn. Từ đầu đến cuối, anh mới là kẻ bị đuổi ra ngoài.”

“Anh cũng không thiếu chút tiền của nhà tôi đi? Cho dù anh không lấy bất cứ thứ gì, anh cũng có khả năng cho anh và Tranh Tranh một cuộc sống giàu có không phải sao.”

“Không phải ai cũng có mạch não kỳ lạ như anh. Có ai chê tiền nhiều sao? Dù sao thì tôi không chê.”

“Anh nói không sai, tôi không thiếu tiền, dù sao thì nhà tôi cũng giống như nhà anh, gia đại nghiệp đại, mà ba mẹ tôi cũng chỉ có mình tôi là con nhưng, tôi có tiền không có nghĩa là tôi phải từ bỏ quyền lợi mà tôi có thể tranh thủ.”

“Tranh Tranh có một người mẹ như cô chỉ biết cắm đầu vào tiền, cũng thật đáng thương.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...