Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Trầm Mê - 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

“An ninh ở Bắc Kinh cực tốt, không phiền anh phí tâm.”


Tôi cất điện thoại, đứng dậy muốn kéo vali rời đi.


Trần Tiến Hiền cũng đứng dậy: “Muộn vậy rồi em còn đi đâu?”


“Tôi thấy nhà nghỉ nãy em kiếm quá rẻ, không an toàn, không thì tôi đưa em đến một khách sạn ổn hơn trước nhé?”


Tôi không nghe thêm, kéo vali nhanh chóng rời đi.


“Haiz em cẩn thận chút đi, đi đường cũng không nhìn xe gì cả.”


Một chiếc xe vụt qua nhanh như tên bắn, Trần Tiến Hiền nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi về bên cạnh.


Tôi lại dùng sức hất tay anh ra: “Rốt cục là anh muốn gì?”


“Muốn giúp bạn bè thôi mà.”


“Muốn giúp tôi hay muốn ngủ cùng tôi?”


Tôi không nhịn được cười giễu một tiếng: “Trần Tiến Hiền, tôi biết, tôi từ chối anh nên giờ anh muốn trả thù tôi…”


“Trả thù em?”


Đôi mắt luôn mang theo ý cười nhàn nhạt của Trần Tiến Hiền, dần trở nên không chút vui vẻ: “Em luôn nghĩ như vậy về tôi?”


“Nếu không thì sao?”


Gió lạnh thổi đến khiến dạ dày khó chịu, tôi không nhịn được khom lưng nôn.


Lục phủ ngũ tạng quặn đau, sau khi nôn hết sạch, cả người tôi như bị rút hết sức lực, mềm nhũn đến mức không đứng vững.


Trần Tiến Hiền vừa vỗ lưng giúp tôi, vừa cầm khăn tay lau giúp tôi.


Ống quần và giày anh cũng bị tôi làm dơ, nhưng anh lại không để tâm.


Tôi ngồi xổm dưới đất, không nhịn được khóc: “Dựa vào đâu mà ai cũng coi thường tôi như thế?”


“Dựa vào đâu mà ai cũng bắt nạt tôi?”


“Mấy người đều không phải là người tốt, đều không phải là người tốt.”


“Tiết Uyển.”


Trần Tiến Hiền khẽ vuốt ve lưng tôi, giọng rất thấp, còn rất chân thành: “Không bắt nạt em mà.”


“Từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến việc bắt nạt em.”


“Tôi vừa về nước, nghe nhắc đến chuyện của em, trong lòng tôi không buông bỏ được, vẫn còn lo lắng.”


“Nửa đêm em rời khỏi nhà họ Chu, tôi liền đi theo em.”


“Tôi không có ý gì khác, chỉ là sợ tâm trạng em không tốt, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”


“Nếu em không muốn thấy tôi, tôi sẽ liên hệ bạn em đến.”


“Không có bạn.”


“Từ sau khi nhà tôi xảy ra chuyện, tôi không còn bạn nữa.”


5

Trần Tiến Hiền im lặng một lát, lại lên tiếng: “Vậy… có muốn tôi gọi chồng em tới đón em không?”


“Ly hôn rồi.”


“Tôi ký giấy ly hôn, chấm dứt tất cả rồi rời đi rồi.”


Tôi khẽ cười nhạt một tiếng, lảo đảo đứng dậy.


“Anh ta cũng không nói sai, ba năm nay, tôi tốn của anh ta rất nhiều tiền.”


“Cứ vậy đi, cũng không ai nợ ai nữa.”


“Em còn thích anh ta không?”


Tôi giật mình, chợt lắc đầu: “Không thích, đã không còn thích từ lâu rồi, Trần Tiến Hiền, tôi không hèn hạ đến mức vậy.”


“Tiết Uyển, vậy em có thể thử một chút không, thử thích tôi?”

 

Tôi kinh ngạc quay lại, nhìn về phía Trần Tiến Hiền: “Anh không hận tôi à?”


Lúc trước khi từ chối anh ta, hồi đó còn trẻ tự trọng cao, lời nói ra rất khó lọt tai.


Trần Tiến Hiền lắc đầu, mấy năm đã trôi qua, anh cũng không còn là thiếu niên lỗ mãng, đầy nhiệt huyết tuổi trẻ nữa.


Thời gian rèn luyện cho anh sự trầm ổn mà tài trí, loại khí chất trầm tĩnh, thậm chí còn lặng lẽ vượt trội hơn hẳn Chu Dung Thâm.


“Muốn hận em, nhưng cuối cùng thì vẫn không nỡ.”


Trần Tiến Hiền bước đến bên cạnh tôi: “Tiết Uyển, có muốn thử bên tôi một chút không?”


Có lẽ tôi vẫn luôn yên lặng, anh vừa cười vừa nói một câu.


“Cho dù là vì ác ý, muốn đùa giỡn tôi thôi cũng được.”


Đáy mắt anh lại mang theo ý cười nhàn nhã, tựa như chỉ là trò chơi đùa không đáng để quan tâm.


Tựa như không có chút thật lòng nào trong lời mình vừa nói.


Nhưng đồng tử đen láy kia, lại mang theo sự ấm áp sưởi ấm lòng người.


Tôi đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mặt anh.


“Về khách sạn trước đi, sắc mặt em không tốt lắm, về nghỉ trước.”


Trần Tiến Hiền cầm vali của tôi, lại đưa tay cho tôi: “Cẩn thận không ngã, vịn lấy tôi này.”


6

Về khách sạn, lo cho tôi ổn thỏa xong, Trần Tiến Hiền sẽ rời đi.


Lúc đó tôi tắm nước nóng thoải mái, đổi sang áo ngủ mềm mại.


Ngay cả tóc dài, cũng được anh kiên nhẫn sấy khô.


Lúc anh mở cửa, tôi đột nhiên mở miệng: “Trần Tiến Hiền.”


Trong chớp mắt anh quay người lại nhìn tôi, tôi nhón chân ôm lấy cổ anh, ngửa mặt lên hôn anh.


Lần đầu tiên hôn với Chu Dung Thâm, anh ta nói tôi như khúc gỗ, không thú vị chút nào.


Đẩy tôi ra xong nhấc chân đi.


Mà bây giờ, cách hôn tôi đã học được, lại dùng với một người đàn ông mình chưa bao giờ nghĩ tới.


Trong giây phút khẽ hé miệng, Trần Tiến Hiền đột nhiên đảo khách thành chủ.


Bàn tay nóng bỏng của anh siết thật chặt eo tôi, xoay người nhấn tôi lên trên cửa.


Nụ hôn ngang ngược lại mạnh mẽ rơi xuống, mà nước mắt tôi cũng chậm rãi tràn ra khỏi khóe mặt.


“Tiết Uyển, đừng khóc.”


Trần Tiến Hiền ôm tôi thật chặt, cho nên tôi không thấy được ý nghĩa ẩn trong đáy mắt anh.


“Em mà khóc, giới hạn gì của tôi cũng mất hết.”


“Cho dù chỉ là chơi đùa tôi, Tiết Uyển, tôi cũng chấp nhận.”


7

Đêm rất yên tĩnh.


Đầu đông, lại không biết mùi hoa quế thoang thoảng từ đâu.


 Hoa quế nhỏ xíu bay vào giữa hồ, có vài gợn sóng tản ra.


Một vòng rồi một vòng, như quấn lấy lòng người.


Trần Tiến Hiền bị bất ngờ ngoài ý muốn kia làm kinh ngạc tột độ.


Sợi tơ vô hình rập rạp cuốn chặt lấy trái tim anh, siết chặt máu thịt lại.


Đau nhức, nhưng rất sung sướng.


Anh cứ thế ôm Tiết Uyển, ôm thật chặt.


Mặt vùi vào gáy cô, hốc mắt lại không nhịn được nóng lên, ngay cả tuyến lệ cũng nhức nhối.


“Tiết Uyển.”


Anh hận không thể khiến người trong lòng hòa tan vào xương thịt mình.


Đến cuối cùng, lại chỉ có thể run rẩy, khàn giọng hỏi bên tai cô: “Em đau à?”


Tiết Uyển vẫn đang khóc không thành lời.


Trần Tiến Hiền lại hôn lên gương mặt đẫm nước của cô: “Vậy tôi ra ngoài… Em đừng khóc nữa, được không?”


Nhưng Tiết Uyển lại lắc đầu, tiếp tục ôm chặt lấy eo anh.


Trong nháy mắt đó, Trần Tiến Hiền không nhịn được nghĩ, cho dù có phải cho cô mạng của mình, anh cũng sẽ không do dự dù chỉ một giây.


8

Vẫn là trong căn phòng ở tầng cao nhất Tiểu Kim Sơn.


Lúc bầu không khí đang sôi nổi, Chu Dung Thâm đột nhiên ném bài trong tay xuống: “Mấy cậu chơi đi, tôi ra ngoài hít thở không khí.”


Hứa Ninh ngẩn ra, vội vàng đứng dậy đi theo cùng.


Chu Dung Thâm lại lạnh lùng nói: “Đừng đi theo.”


Anh ta cầm thuốc lá, đi lên sân thượng hút.


Lại mở điện thoại.


Không có bất cứ tin nhắn nào từ Tiết Uyển.


Ngay cả tấm thẻ chi tiêu anh ta làm cho cô, cũng không có bất cứ thông báo sử dụng nào.


Lúc này Chu Dung Thâm mới nhớ ra, trong suốt ba năm kết hôn, thật ra Tiết Uyển chỉ nhờ anh ta đưa tiền ba lần.


Lần đầu tiên, là một năm sau khi nhà họ Tiết xảy ra chuyện, anh cả Tiết Sùng của cô gặp chuyện bất trắc nên thương nặng.


Cô móc sạch tiết kiệm vẫn không gom đủ tiền.


Lần thứ hai, Tiết Sùng không thể nào chấp nhận sự thật thân dưới của mình bị liệt, nhất thời nghĩ quẩn, suýt nữa không có cứu lại được.


Lần thứ ba, cũng là lần ở Tiểu Kim Sơn, lần cô khóc bỏ đi.


Vốn dĩ lần đó anh ta nói chuyện khó nghe, là bởi vì ngày đó vào đúng ngày giỗ của Tần Tang.


Tâm trạng của anh ta cực kỳ tệ, mới không lựa lời nói.


Nhưng anh ta dù thế nào cũng không nghĩ đến, Tiết Uyển lại đề cấp đến việc ly hôn với anh ta.


Cô thậm chí đã chuẩn bị xong đơn ly hôn, ký sẵn, tình nguyện tay trắng bỏ đi.


“Dung Thâm, có thông tin gì về chị dâu chưa?”


Chu Dung Thâm rít một hơi thật sâu, cười khẽ: “Kệ cô ta chơi.”


“Mà cậu cũng không cần lo lắng quá, giờ nhà họ Tiết thành ra thế này, cô ấy rời khỏi cậu, cũng không gắng gượng được mấy ngày.”


“Phía anh cả cô ta đúng là cái hố không đáy.”


Cũng vì thế nên Chu Dung Thâm chắc chắn rằng Tiết Uyển tuyệt đối không dám ly hôn.


Tình cảm của Tiết Uyển và Tiết Sùng cực kỳ khăng khít, cô tuyệt đối không thể đi thẳng, mặc kệ tiết Sùng được.


Nghĩ đến Tiết Sùng, trái tim vốn có chút bất an của Chu Dung Thâm lập tức bình tĩnh trở lại.


Anh ta dập tắt thuốc, thản nhiên nói: “Để cô ta ra ngoài chịu khổ một chút, va chạm rồi mới biết làm con dâu nhà họ Chu này sung sướng mức nào.”


“Hai ngày nữa vừa khéo là lễ mừng thọ của ông cụ nhà tôi, cậu vẫn nên đưa chị dâu đi cùng đi.”


“Cậu cho cô ấy cái thang mà bước xuống, con gái ấy mà, dỗ dành chút chẳng nhẽ không mềm lòng.”

 

Loading...