Trần Sương phản sát
Chương 4
10
Bị ta nhốt vào xe ngựa, Trần Uyển buộc phải ngoan ngoãn suốt chặng đường.
Thẩm Hoài lại như hồn ma không tan.
Hắn đi đến đâu, tiếng chuông lại leng keng đến đó, cảm giác tồn tại cực mạnh.
Hắn nhiều lần muốn đến tìm ta nói chuyện, đều bị Du Lâm ngăn lại.
Không biết Du Lâm mang theo bao nhiêu thứ, hôm nay thưởng trà, ngày mai ngắm ngọc, ngày kia xem tranh chữ của danh gia…
Tóm lại là có rất nhiều cái cớ để hẹn ta đi.
Thẩm Hoài nhịn không được nữa.
Hắn trực tiếp chặn ta lại vào một ngày nào đó:
“Sương Nhi, nói ra nàng có thể không tin. Kiếp trước chúng ta là phu thê, đến bạc đầu vẫn ân ái vô cùng.
“Ta biết nàng thích uống trà hạnh nhân, biết…”
Ta:
“Không tin. Thẩm công tử, cách bịa đặt của ngài bây giờ càng ngày càng điên rồ.”
Ha ha, để lừa gạt ta, Thẩm Hoài thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Ân ái đến bạc đầu, loại lời nhảm nhí này hắn cũng nói ra được.
Ta khinh thường liếc xéo Thẩm Hoài một cái:
“Nói về gia thế, Du Lâm là đích trưởng tử của Du gia, dòng họ thư hương thế gia, là ngoại tôn của công chúa Đoan Dương. Nói về tài hoa, Du Lâm mười lăm tuổi đã nổi tiếng khắp Giang Nam.
“Còn ngài, chỉ là thứ tử vô danh tiểu tốt của Thẩm gia. Ngài lấy gì để so sánh với chàng ấy?
“Cho dù có kiếp trước, ta lại bỏ bình ngọc đi tìm ngói vỡ? Ta bị mù rồi sao?”
Sắc mặt Thẩm Hoài biến thành màu gan heo, hắn vừa xấu hổ vừa đau lòng.
“Không phải vậy, bát tự của nàng và Du Lâm không hợp, hôn lễ không được thuận lợi, sau này…”
Ta: “Ồ~ hóa ra là ngài nhặt của rơi à.”
Ta làm ra vẻ cao cao tại thượng, tung ra đòn chí mạng.
“Thẩm công tử, nói thật với ngài, ta đối với Du Lâm là nhất hiện chung tình, đời này ngoài chàng ra ta sẽ không yêu ai. Lần này trở về Hội Kê, ta và chàng sẽ thành hôn.
“Chỉ bằng ngài mà cũng xứng mơ tưởng đến ta?”
Thẩm Hoài dù sao cũng là công tử danh môn, không chịu được nhục nhã, thất hồn lạc phách rời đi.
Góc rẽ có một người mặc áo xanh lén lút quan sát chúng ta cũng lặng lẽ muốn chuồn đi.
Ta nhàn nhạt nói: “Du Lâm? Nghe hết chuyện rồi thì đi à?”
Du Lâm lúc này mới đi ra.
Hắn cúi đầu, rất ngượng ngùng: “Ta không cố ý nghe lén. Chỉ là thấy hắn chặn nàng lại, sợ nàng bị bắt nạt.”
Ta không nói gì, quay đầu bỏ đi, Du Lâm vội vàng đuổi theo.
“Nàng đừng nghe Thẩm Hoài nói bậy. Ta đã tìm rất nhiều người xem bát tự của chúng ta. Các phương kỳ nhân dị sĩ đều nói chúng ta là lương duyên trời định.”
Ta: “Chàng còn tin vào số mệnh?”
Du Lâm:
“Tin có chọn lọc. Tóm lại, nàng đừng tin lời nói bát tự của chúng ta không hợp, đều là lũ giang hồ phiến tử.”
Ta cười.
Du Lâm càng đỏ mặt, nóng cả tai.
“Còn nữa, Trần đại tiểu thư, ta, ta cũng thích nàng lâu rồi.”
Hắn lại bắt đầu kéo tay áo.
“Từ rất lâu trước đây, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta đã ưng nàng.”
11
Chúng ta vừa đến Hội Kê, ngoại tổ mẫu đã chống gậy đứng ở cửa đích thân nghênh đón chúng ta.
Thấy Trần Uyển, bà càng thương yêu gọi lớn, ôm người vào lòng, còn dẫn vào phòng nói là muốn ngắm cho kỹ.
Du Lâm và Từ Trì đều nhíu mày.
Từ Trì nhỏ giọng giải thích: “Sương muội muội, nhị muội trước đây vẫn thường gửi thư cho tổ mẫu, tổ mẫu khó tránh khỏi thiên vị một chút.”
Ta nhướng mày.
Trần Uyển người này sao có thể tĩnh tâm viết thư, người mỗi tháng đều đặn viết thư cho tổ mẫu rõ ràng là ta.
Nó đúng là thích trộm thành quả của ta.
Ta cười nói: “Phải không? Vậy thì xem ra là thư ta gửi mỗi tháng không hợp ý tổ mẫu. Nhưng mà, ta chưa từng thấy Trần Uyển viết thư.”
Những người có mặt ở đây đều là người tinh ranh, sao lại không hiểu ý ta.
Du Lâm hiếm khi mất phong độ khinh thường hừ một tiếng: “Kẻ lắm mưu nhiều kế!”
Thỉnh thoảng, Du Lâm lại có một số từ vựng kỳ lạ, hắn nói là mình học được từ tổ mẫu của hắn là Đoan Dương công chúa.
Còn Từ Trì thì tỏ vẻ đã hiểu.
Hắn ám chỉ ta: “Phủ đệ đã sắp xếp một bữa tiệc tẩy trần. Muội muội có yêu cầu gì cứ nêu ra.”
Một đường đi đến đây, Từ Trì đã hoàn toàn đứng về phía ta.
Những quân bài ta có nhiều hơn Trần Uyển rất nhiều. Huống hồ vì Du gia ở Hội Kê nên ta phải xuất giá từ Từ gia. Từ Trì biết ai mới là lựa chọn tốt nhất.
Du Lâm thức thời cáo từ.
Hắn tiện tay lôi theo Thẩm Hoài, nói là tổ phụ của hắn có mời.
Tổ phụ của Du Lâm là Du Hựu Thanh, không chỉ là bậc thầy văn đàn, mà còn là đế sư của tiên đế có công phò tá. Mặc dù đã theo vợ ẩn cư nhiều năm nhưng danh tiếng vẫn hiển hách. Ông nói muốn gặp, Thẩm Hoài không có chỗ để từ chối.
Ta trêu chọc nhìn Du Lâm một cái.
Du Lâm nhỏ giọng cảnh cáo:
“Không được gặp hắn.
“Hắn phiền lắm, còn nói gì mà nàng đụng phải hắn thì phải chịu trách nhiệm với hắn. Trời ạ, quấy rối con gái nhà lành, ta phải báo lên Đại lý tự bắt hắn.”
Ta cười, nhỏ giọng nói: “Vậy thì để hắn đến tham dự tiệc cưới của chúng ta.”
Du công tử đang tức giận đến nổi gân xanh trên trán liền hài lòng rời đi.
12
Từ Trì hành động rất nhanh.
Trong bữa tiệc tẩy trần mà Từ gia sắp xếp cho chúng ta, mỗi người đều được một chén trà hạnh nhân.
Trần Uyển đắc ý ngồi bên cạnh ngoại tổ mẫu, vừa bưng chén trà lên, liền nhăn mũi một cách yếu đuối.
“Ngoại tổ mẫu, con không ăn hạnh nhân. Trước đây khi mẫu thân còn sống, trong phủ không được phép mang hạnh nhân vào. Cho dù tỷ tỷ có thích ăn đến mấy cũng không được.”
Nó đắc ý liếc ta một cái, không thấy nụ cười trên mặt ngoại tổ mẫu nhạt dần.
Đúng như ta dự đoán, Trần Uyển chỉ để hệ thống đổi tên người gửi trên thư của ta thành tên của nó.
Cũng giống như trực tiếp thay thế ta trong ký ức của Thẩm Hoài thành nó vậy.
Trần Uyển vẫn còn đang than phiền: “Tiếc là sau khi tỷ tỷ quản gia, không còn quan tâm đến sở thích của con nữa. Tỷ ấy luôn thích dùng hương hạnh nhân.”
Đúng vậy, những lá thư ta viết đều có thói quen xông hương hạnh nhân.
Nụ cười trên mặt ngoại tổ mẫu hoàn toàn không còn giữ được nữa.
Bà đã già nhưng không phải ngốc.
Bây giờ nhìn thấy cuộc đấu mắt giữa ta và Từ Trì, sao còn không hiểu rõ tình hình.
Trần Uyển vẫn còn đang cáo trạng: “Nghe nói là đường huynh đã dặn dò tiệc này. Một đường đi đường huynh đã thiên vị tỷ tỷ, bây giờ trước mặt ngoại tổ mẫu còn dám bắt nạt con, thật là bất hiếu.”
Trần Uyển phát huy ổn định.
Từ Trì là người sẽ nắm quyền Từ gia trong tương lai, lại vừa có đức vừa có tài. Bất kể là thật lòng hay giả dối, những người trong nhà này ai dám không nể mặt hắn.
Từ Trì cười xin lỗi, gọi người đổi trà cho nó.
Những người lớn tuổi còn ngồi yên được, những người tương lai phải dựa vào Từ Trì thì lập tức đứng dậy chỉ trích Trần Uyển.
“Trần nhị tiểu thư tính tình thật lớn, chỉ một chén trà, đổi thì đổi. Sao còn trách móc công tử nhà chúng ta?
“Khách từ phương xa đến, Từ gia đã tiếp đãi theo lễ nghĩa. Có người lại được voi đòi tiên, thật là gia giáo tốt.”
Ta đứng dậy thay muội muội xin lỗi, còn chưa kịp quỳ xuống, Từ Trì đã nhanh như chớp đỡ ta dậy.
“Muội muội, là lỗi của huynh không chu toàn nên mới khiến nhị tiểu thư không vui. Muội đừng tự trách.”
Một tiếng muội muội, một tiếng nhị tiểu thư, thân sơ rõ ràng.
Những người có mặt đều hiểu, họ lần lượt an ủi ta.
Trần Uyển không nhịn được nữa.
Nó nước mắt lưng tròng nhìn ngoại tổ mẫu.
Ngoại tổ mẫu cầm chén trà hạnh nhân lên, nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: “Ta cũng thích uống trà hạnh nhân, xem ra Sương nhi là giống ta.”
Trần Uyển liền dậm chân.
Giống như mỗi lần tức giận với ta trước đây, nó không nể mặt ai, trực tiếp bỏ tiệc đi.
Nhưng lần này, không có ta ra mặt thay nó nữa.
Sau khi tiệc tẩy trần kết thúc, ngoại tổ mẫu nắm tay ta, dặn dò: “A Uyển đã có tính tình như vậy, e là thanh niên của Du gia và Từ gia đều không xứng.”
Ta gật đầu: “A Uyển đã tự tìm được lang quân, là thứ tử của phủ Thẩm quốc công.”
Trước khi ngoại tổ mẫu hỏi, ta đã trả lời trước: “Cho dù có kết thù, chúng ta cũng có thể giải quyết.”
Ngoại tổ mẫu không hỏi nữa.
Bà là tổ tông rồi, biết chuyện gì nên quản chuyện gì không nên quản, chỉ thở dài một tiếng vì mẹ ta mất sớm.
13
Sau chuyện này, Trần Uyển hận ta đến tận xương tủy.
Nó không muốn duy trì hòa bình trên bề mặt nữa.
Đợi đến khi Đoan Dương công chúa Triệu Chiêu đích thân đến Từ gia cầu hôn cho Du Lâm, sự đố kỵ của nó đã gần như hiện rõ trên mặt.
Đoan Dương công chúa gần như mang đến một nửa Du gia.
Bà nhìn ta, mắt đầy vui mừng: “A, đây chính là cô nương mà tiểu Ngư Lân của chúng ta thích, thật xinh đẹp.”
Bà tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay xuống, trực tiếp đeo vào tay ta.
Kiếp trước, bà cũng làm như vậy.
Bà nói cho ta thể diện chính là cho Du Lâm thể diện, khen ta hết lời, không hề che giấu sự thiên vị đối với ta.
Nhưng lần này, Đoan Dương công chúa còn nói thêm một số điều khác.
Bà nói Du Lâm lôi một đứa trẻ của Thẩm gia đến cho tổ phụ của hắn, làm tổ phụ của hắn phiền lòng.
Nhưng Du Lâm lại một mực cãi rằng, là tổ phụ của hắn muốn gặp.
Đoan Dương công chúa tuổi đã cao nhưng khi nhắc đến người yêu, trong đôi mắt của bà vẫn còn tình yêu dịu dàng như thiếu nữ.
Bà cười nói: “Tiểu Ngư Lân nhà chúng ta đánh tình địch còn phải nhờ đến người lớn giúp đỡ, thật là vô dụng.”
Nói thì nói vậy nhưng Du Lâm là đứa trẻ do bà một tay nuôi dạy, sự cưng chiều trong lời nói gần như tràn ra ngoài.
Du Lâm có một gia đình rất tốt.
Họ dùng cách đối xử tốt với ta, hy vọng rằng trong tương lai ta cũng có thể đối xử tốt với Du Lâm hơn một chút.
Vì vậy, lần này, dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không để Du Lâm vì chuyện hôn sự này mà rơi vào kết cục như kiếp trước.