Trăng Sáng Năm Xưa Gặp Mùa Xuân - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-09-04 22:01:49
Khang Vương bị bắt, chứng cứ phạm tội rõ ̀ng. Chưa đến một tháng, phe của Khang Vương bị nhổ tận gốc.
Hôm nay, Cảnh Đế ́ch đến phủ tướng quân.
Bây giờ nhị phòng Tần gia chỉ còn lão phu nhân và Nhị phu nhân.
Thục phi bị đày vào lãnh cung.
Ta đưa nữ quyến nhị phòng đến thôn trang, đời này cho lại nữa.
Tô Tử Dục nhận được tin tức rất nhanh, Cảnh Đế vừa đến thì y cũng đến theo, còn đến hậu viện ôm Trường Lạc đến.
Cảnh Đế nhìn Tô Tử Dục và Trường Lạc, nhanh chóng kết luận đây là hai cha con.
"Tô tướng, ngươi có con rồi à?"
Tô Tử Dục : "Hoàng thượng, thần hai mươi mấy tuổi rồi, đương nhiên có con rồi."
Trường Lạc vô cùng đáng yêu, vừa nhìn đã biết này nó lớn lên sẽ thêm một tai tinh.
Thằng bé vừa nhìn thấy , gọi: "Mẫu , mẫu ... Ôm!"
Trường Lạc đưa tay nhỏ mập mạp .
Tô Tử Dục đạt được mục ́ch, trong đôi mắt hoa đào hiện lên vẻ đắc ý.
Cảnh Đế nhìn , lại nhìn Tô Tử Dục, cuối cùng lại nhìn Trường Lạc. Sắc mặt của y ́i xanh, cầm chén trà lên ̣nh đánh về phía Tô Tử Dục.
Ta vờ cản lại.
một giây Tô Tử Dục lại ôm vào lòng.
Chén trà lướt qua vai của .
Tô Tử Dục sốt ruột: "Nương tử, nàng chứ? Nàng có đau ? Đánh lên người nàng nhưng người đau lòng là . Tim, gan, phèo phổi của đều đau."
Khóe môi của giật giật, hạ giọng cảnh cáo hắn: "Im miệng! Đừng nói nhảm nữa!"
Tên thích gây chú ý này đúng là phiền phức.
Hốc mắt Cảnh Đế đỏ lên, cam lòng nói: "Hai người... Hai người các ngươi quá đáng!"
Trong cơn tức giận, Cảnh Đế sai người bao vây phủ Trấn Quốc tướng quân.
Cả nhà bị "Giam cầm" như thế.
Phụ đã khỏe mạnh hơn, ông ấy lại trong nhà chính, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn Tô Tử Dục.
Tô Tử Dục những cảm thấy mình sai, còn dõng dạc nói: "Cha, cha đừng sốt ruột, cùng lắm thì cả nhà chúng chết chung."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-sang-nam-xua-gap-mua-xuan/chuong-12.html.]
"Đời này có thể làm cha đã thỏa mãn rồi, chết cũng tiếc. Chỉ là đáng thương cho Trường Lạc, nó mới hai tuổi."
"Cha, kiếp con vẫn làm con rể của cha."
Phụ vô cùng tức giận, lại cố kìm nén chỉ Tô Tử Dục: "Miệng toàn nói lời hoa mỹ! Con xem con đó... Cần gì cứ nhất ̣nh phải trêu chọc Hoàng thượng?"
Tô Tử Dục ấm ức: "Cha, con thể sống lén lút cả đời! Con phải có danh phận, Trường Lạc cũng cha mà!"
*
Nửa tháng , phủ Trấn Quốc tướng quân vẫn bị cấm quân bao vây.
Thật Cảnh Đế và đều biết rõ, chỉ cần muốn ngoài thì cấm quân muốn bao vây cũng được.
Bây giờ, quân Tần gia còn đóng quân ngoài thành.
Cảnh Đế chỉ là bỗng chốc nghĩ quẩn mà thôi.
Ngày hôm nay, y lại đến nhà lần nữa.
Ta gặp riêng, thuyết phục y vài câu: "Hoàng thượng, nên nhìn về phía trước. Hoàng thượng cũng biết rõ phận của thần thích hợp vào cung."
Binh quyền của Tần gia chỉ có mới khống chế được.
Cảnh Đế im lặng nói gì, vẫn siết chặt nắm đấm, hồi lâu mới nói: "Tô Tử Dục nên đoạt người trẫm yêu, hắn khi quân! Trẫm phải giết hắn!"
Ta thở dài, đành phải nói thật: "Hoàng thượng, thật thần từng mất trí nhớ."
Cảnh Đế sửng sốt: "Nàng nói lời này có ý gì? Chẳng lẽ phải Tô Tử Dục giậu đổ bìm leo à?"
Ta đáp: "Thần muốn vào cung, nên lúc đó mới nói dối mất trí nhớ, lừa Tô Tử Dục. Thần và Hoàng thượng thiết từ nhỏ, nên đến bước đường tuyệt tình như hôm nay. Kết quả này là tốt nhất rồi."
Ba năm trước, khi ngã xuống sườn núi, xương người gãy thành từng đoạn, vô cùng thê thảm.
Lúc tỉnh lại, phát hiện Tô Tử Dục ́ch chăm sóc , vô cùng lúng túng, thể quyết ̣nh chắc chắn nên đành vờ mất trí nhớ.
Ai ngờ Tô Tử Dục lại quả quyết chúng là phu thê.
Đúng là trong nửa năm ở bên , đã rung động, vì thế mới tương kế tựu kế.
Vẻ mặt của Cảnh Đế trở nên mất mác, cười khổ, còn nhắc đến chuyện vui khi còn bé.
"Lần nào cũng là nàng bảo vệ trẫm, trẫm từng bảo vệ nàng. Trẫm đã có mấy đứa con, nàng cần trẫm nữa đúng ?"
Ta thở dài, hành lễ: "Sau này, thần vẫn bảo vệ Hoàng thượng, chỉ cần có thần ở đây, chắc chắn Hoàng thượng sẽ ngồi vững giang sơn này."
Cảnh Đế gãi đầu: "Có phải trẫm rất vô dụng ? Chỉ có thể để nàng bảo vệ trẫm?"
Ta cười nói: "Mặc dù Hoàng thượng cùng tuổi với thần, nhưng thực tế thần đời sớm nửa năm, tính thần là tỷ tỷ của Hoàng thượng. Tỷ tỷ bảo vệ đệ đệ vốn là chuyện nên làm."