Trăng Soi Hoa Rụng
Chương 6
11
Không hiểu sao, mấy ngày không có tiếng sáo của Lý Trúc bên cạnh, trong lòng ta luôn bất an.
Luôn cảm thấy có chuyện gì lớn sắp xảy ra.
Ngày ta và thái tử đại hôn, từ sáng sớm ta đã bị Cận Nguyệt và những người khác kéo dậy khỏi giường để rửa mặt, thay quần áo, trang điểm.
Ta như một con rối, ngoan ngoãn để mặc bọn họ sắp đặt.
Nhớ lại lần đầu tiên ta xuất giá, trong lòng vừa mong đợi vừa lo lắng.
Còn lần này, lòng ta lại bình lặng như nước, giống như làm một việc theo lệ.
Có lẽ quãng đời còn lại của ta, cuộc sống đều sẽ như vậy.
Không biết tại sao, lúc này trong đầu ta lại toàn là hình bóng Lý Trúc, bây giờ hắn đang làm gì?
Ta sợ hãi vì một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện.
Vì vậy ta lắc đầu, không cho mình suy nghĩ lung tung nữa.
Đại ca đột nhiên đẩy cửa xông vào, vẻ mặt nghiêm trọng nói với ta.
Hoàng thành đại loạn, Lý Trúc dẫn binh tạo phản.
Huynh ấy bảo ta cứ ở yên trong phòng, đừng đi đâu cả.
Đầu óc ta ong một tiếng, như bị nổ tung không thể suy nghĩ, ngã ngồi xuống đất.
Ta không biết mình nên lo lắng cho hoàng đế hay lo lắng cho Lý Trúc, thành công hay thất bại đều không phải là cục diện ta muốn thấy.
Nhưng trong thâm tâm, ta đã có thiên vị.
Ta hy vọng Lý Trúc có thể thắng, ít nhất hắn có thể bảo toàn mạng sống nhưng một khi thất bại, hắn và cả tộc Tuyên Lâm đều sẽ gặp họa diệt vong.
Cả ngày hôm đó ta cứ ngồi lì trong phòng mình, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, mọi việc đã tiến triển đến đâu.
Đến tối, phụ thân và đại ca mới vội vã mang tin tức trở về.
“Thập tam điện hạ đã ép bệ hạ thoái vị, thái tử và các hoàng tử công chúa khác cùng phi tần trong hậu cung đều bị giam lỏng trong cung của mình. Giờ thì, trời đã đổi chủ rồi.”
Hắn không giết họ, đã là may mắn lắm rồi.
Căng thẳng cả ngày, thần kinh đột nhiên thả lỏng, cơn buồn ngủ ập đến.
Ngủ mơ màng, ta luôn cảm thấy có thứ gì đó quét qua mặt mình, ngứa ngáy.
Ta đưa tay ra định bắt, bất ngờ nắm được một bàn tay.
Ta mở choàng mắt, mượn ánh trăng chiếu vào nhìn rõ mặt hắn.
Lòng bàn tay hắn có một lớp chai, trước đây ta không biết hắn cũng học võ, còn tưởng hắn là một văn nhân yếu đuối.
“Học võ từ khi nào?”
“Hồi nhỏ nàng vì bảo vệ ta mà bị thương nặng, sau đó ta liền cố gắng học, sau này sẽ do ta bảo vệ nàng.”
“Tại sao lại tạo phản? Người có biết rằng làm như vậy, người sẽ phải mang tiếng xấu cả đời không?”
“Không sao, ta chỉ cần nàng. Ai cản trở giữa chúng ta thì cứ trừ khử là được. Hơn nữa, lịch sử thường do người chiến thắng viết nên.”
Từ nay về sau hắn chính là người có địa vị cao nhất, ai dám mắng hắn?
“Sao người lại biến thành như vậy…”
Hắn kéo ta từ trên giường dậy ôm vào lòng, giọng nói kích động pha chút run rẩy: “Ta như vậy không tốt sao? Chẳng phải nàng muốn ngôi hậu sao, ta cũng có thể cho nàng. Ta chỉ muốn mãi mãi ở bên nàng, ta có gì sai sao?”
Ta muốn đẩy hắn ra nhưng sức lực chênh lệch, cuối cùng đành thôi.
“Nhưng ta không có tình cảm nam nữ với người. Tại sao người lại cố chấp với một người không yêu mình? Tìm một người yêu mình để cùng nhau đi hết cuộc đời không tốt sao?”
“Không tốt. Ta đã nói rồi, ta chỉ cần nàng. Nàng không yêu ta không sao, chỉ cần nàng mãi mãi ở bên ta, để ta yêu nàng, bảo vệ nàng, vậy là đủ.”
Ta thấy Lý Trúc điên rồi.
Ta đến gặp Lý Trân, hắn cũng nói như vậy.
Rõ ràng đã là tù nhân nhưng hắn không hề có chút tiều tụy nào, thậm chí còn nhàn nhã vẽ tranh.
Trong tranh của hắn hầu hết đều là núi cao nước chảy, sống động như thật, ta không ngờ hắn còn có tài năng này.
“Bây giờ như vậy cũng tốt, để phụ hoàng nhìn thấy bộ mặt thật của đứa con cưng này. Ông ta không phải luôn nói ta tâm cơ thâm trầm, dã tâm quá lớn, còn Lý Trúc thì đơn thuần lương thiện được ông ta yêu thương sao, không biết bây giờ bị Lý Trúc giam lỏng, ông ta còn có thể nói ra những lời này không. Bây giờ nàng cũng biết rồi, ai mới thực sự là kẻ điên.
“Hồi nhỏ mỗi lần ta học được bài thơ mới đều muốn đến đọc cho phụ hoàng nghe nhưng trong mắt ông ta mãi mãi chỉ có Lý Trúc. Ông ta sẽ ôm hắn vào lòng dỗ dành, sẽ cười đưa hắn kẹo, ông ta chưa từng đối xử dịu dàng với những đứa con khác như vậy. Đôi khi ta thậm chí còn cảm thấy, ông ta dường như chỉ là cha của riêng Lý Trúc…”
Ta cũng đã đến thăm lão hoàng đế.
Ông ấy tức giận đến hỏng cả người, luôn nằm liệt giường, di mẫu ngày đêm túc trực bên giường chăm sóc.
Ta hỏi di mẫu: “Chuyện này trước đây người đã biết trước phải không?”
Không có sự ủng hộ của bà ấy, Lý Trúc không thể dễ dàng có được binh quyền của Tuyên Lâm.
“Ta chỉ còn lại một đứa con là Trúc nhi, ta chỉ mong những gì nó muốn đều có thể đạt được. Viện nhi, con sẽ oán trách ta chứ?”
Ta im lặng không nói.
Bà ấy kích động tiến lên nắm lấy tay ta: “Trúc nhi thật lòng thích con, thích đến nỗi vì con mà có thể không cần mạng sống. Con theo nó, cả đời này nó sẽ không để con chịu khổ chịu tủi…”
“Nhưng di mẫu, người có từng nghĩ đến bách tính thiên hạ không? Điện hạ vì con mà khởi binh tạo phản, vậy ngài ấy có thích hợp với vị trí đó không? Bách tính sẽ nói về ngài ấy như thế nào, nói về con như thế nào?”
Không coi trọng luân thường đạo lý, hồ ly mê hoặc quân vương.
Quyền lực dù lớn đến đâu, cũng khó mà ngăn được miệng lưỡi thế gian.
“Nàng không tin ta đến vậy sao?”
Không biết từ lúc nào Lý Trúc cũng đã đi vào, đôi mắt đỏ hoe hỏi ta.
“Không tin ta có thể làm tốt hơn Lý Trân, không tin ta có thể bảo vệ tốt cho nàng…”
“Đúng vậy.”
Ta rõ ràng là lo lắng cho hắn nhưng miệng lại không chịu nói ra.
12
Kể từ sau khi ta cứng miệng thừa nhận không tin hắn, hắn cũng như giận dỗi, không còn rảnh rỗi là đến tìm ta nữa.
Nhưng ngày hắn đăng cơ, vẫn phong ta làm hậu.
Và tuyên bố từ nay hậu cung chỉ có một mình ta, trực tiếp dập tắt ý định đưa con gái vào cung của những quan viên kia.
Hắn phái Hoắc Thâm đi trấn thủ biên cương, phong đất cho thái tử cùng các hoàng tử công chúa, đuổi họ ra khỏi kinh thành.
Hắn lại tuyên bố bên ngoài rằng lão hoàng đế đã băng hà, giải tán hậu cung của ông, thực tế là di mẫu đã đưa ông đến biệt viện ngoại ô kinh thành, tĩnh tâm dưỡng bệnh.
Di mẫu nói nguyện vọng trước đây của bà ấy chính là có thể cùng lão hoàng đế sống cuộc sống của những cặp phu thê bình thường, hiện tại cũng coi như đã toại nguyện.
Trong chốc lát, hoàng cung vốn náo nhiệt rộng lớn trở nên tĩnh lặng như một tòa thành trống.
Không biết Lý Trúc có phải muốn chứng minh với ta rằng hắn có thể làm một hoàng đế tốt không.
Hắn luôn phê tấu chương đến tận đêm khuya, nằm gục trên án thư ngủ không được bao lâu lại phải dậy rửa mặt đi chầu sớm.
Hoàng công công Tiểu An Tử bên cạnh hắn thật sự không nhìn nổi nữa mới chạy đến báo cho ta.
“Nương nương hãy khuyên can hoàng thượng đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì thân thể cũng sẽ bị hỏng mất.”
Ta sai Cận Nguyệt bảo nhà bếp hầm canh cá diếc, đích thân mang đến cho hắn.
Ta ngăn hạ nhân đi thông báo, bưng bát canh vừa đi đến ngoài điện Càn Thanh, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói của thị vệ thân cận của Lý Trúc là Trần Việt.
“Bệ hạ đã nhớ nhung nương nương, sao không đi làm lành. Dù thế nào, cũng tốt hơn là bệ hạ nhìn tranh của nương nương rồi giải sầu bằng rượu như bây giờ.
“Trước đây bệ hạ không gặp được, mượn tranh để thấu hiểu nỗi khổ tương tư cũng được rồi. Hiện tại nương nương đã là người của bệ hạ, ngay trong hậu cung này, chỉ cần bệ hạ muốn gặp là có thể gặp bất cứ lúc nào, sao bệ hạ còn phải cẩn thận như vậy?”
Một lúc lâu sau, ta mới nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lý Trúc truyền đến: “Nàng có thể không yêu ta nhưng ta không muốn nàng ghét ta…”
Ngày di mẫu rời khỏi hoàng cung, bà ấy đã kéo lấy ta nói rất nhiều chuyện.
Bà nói từ khi Lý Trúc có trí nhớ, lần đầu tiên gặp ta đã rất thích ta, luôn ầm ĩ đòi ta vào cung chơi với hắn hoặc tự mình chạy ra khỏi cung tìm ta.
Nhưng phần lớn thời gian ta đều ở cùng Lý Trân, Hoắc Thâm, bởi vì chúng ta cùng tuổi, chơi với nhau vui hơn.
Hắn chỉ có thể lặng lẽ đứng từ xa nhìn chúng ta.
Thực ra trong ấn tượng của ta, những hồi ức thuộc về Lý Trúc rất ít.
Nhưng trong thế giới của hắn, toàn bộ đều là ta.
Ta đẩy cửa điện ra, hai người bên trong đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ta.
Ta đặt bát canh trước mặt Lý Trúc: “Uống lúc còn nóng đi.”
Trần Việt thức thời lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Lý Trúc chớp mắt nhìn ta, trong mắt là niềm vui không giấu được: “Viện nhi, nàng không giận ta nữa sao?”
“Chẳng phải là chàng đang giận ta sao?”
Hắn kéo ta ngồi xuống đùi hắn, khôi phục lại nụ cười ngây thơ như trước: “Sao có thể, ta sẽ không bao giờ giận Viện nhi.”
Ta nhớ ra bảo hắn mau uống canh, hắn lại ôm ta chặt hơn, cả khuôn mặt đều vùi vào cổ ta.
Có lẽ là do rượu ngấm, một lúc sau ta mới biết hắn muốn làm gì, giọng khàn khàn nói: “Viện nhi, là nàng trêu chọc ta trước–”
Ta thở dốc nhảy ra khỏi vòng tay hắn.
Hắn cúi đầu, giống như một đứa trẻ phạm lỗi: “Viện nhi xin lỗi, sau này ta sẽ không như vậy nữa.”
Hắn tưởng ta lại giận rồi.
Ta tiến lên ôm đầu hắn: “Ta không phải muốn cự tuyệt chàng, chỉ là… không thể ở đây. Chàng hiểu không?”
Hắn ngẩng đầu lên lần nữa, khóe miệng không thể kìm được độ cong.
“Bây giờ có thể uống canh được chưa?”
Hắn nghe vậy lập tức bưng lên, uống cạn.
Sau đó đứng dậy ôm eo ta, sải bước lớn đi về phía điện của ta.
Ta vòng tay qua cổ hắn hỏi hắn: “Tiểu An Tử nói mấy hôm nay chàng không nghỉ ngơi tử tế, chàng cố ý muốn ta đau lòng sao?”
“Ta không có… Ta chỉ muốn làm một hoàng đế tốt, như vậy ta mới có thể làm tốt hơn một phu quân tốt của nàng. Ta hiểu nỗi lo lắng của nàng, cho nên ta nhất định sẽ không để chuyện khiến nàng lo lắng xảy ra. Vậy nên, nàng có đau lòng vì ta không?”
Ta nghiêng đầu cười không để ý đến hắn.
Cho đến nửa đêm, hắn vẫn kiên trì nằm trên người ta bắt ta trả lời.
Ta buồn ngủ đến không mở nổi mắt, còn phải vì để hắn buông tha cho mình, mơ hồ mở miệng: “Ừm, ta sẽ đau lòng vì chàng, rất rất đau lòng. Cho nên chàng đừng coi thường thân thể của mình…”
Sau đó, ta ngủ thiếp đi.
13
Hôm sau tỉnh lại mở mắt ra, liền thấy một khuôn mặt đẹp trai tươi cười nằm bên cạnh nhìn ta.
Ta kinh ngạc: “Chàng không đi chầu sớm sao?”
Xong rồi xong rồi, lần này ta sẽ hoàn toàn mang danh “Hồ ly tinh” mất.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán ta: “Chầu sớm xong từ lâu rồi. Nắng đã chiếu đến mông rồi, đồ lười biếng.”
Ta không vui véo vào eo hắn: “Là do ta lười sao? Hửm?”
Còn không phải do tối qua hắn dây dưa mãi, không chịu buông tha ta.
Hắn cười: “Ừm, đều là lỗi của ta. Vậy lần sau…”
Hắn lại ghé vào tai ta nhỏ giọng nói: “Lần sau sẽ cố gắng kiềm chế.”
Ta từ trên giường bò dậy mặc quần áo rửa mặt, không để ý đến hắn nữa.
“Viện nhi, ta sai rồi.”
Thấy ta không chút động lòng, hắn tiếp tục dịu dàng xin lỗi: “Ta thật sự biết sai rồi, sau này cái gì cũng nghe theo nàng được không?”
Ta vẫn tự mình ngồi trước gương chải đầu.
Hắn cầm lấy chiếc lược trong tay ta, nhẹ nhàng chải tóc cho ta: “Hôm nay chùa Thiên Kết có lễ hội, chúng ta lén ra ngoài chơi nhé?”
Ta cuối cùng cũng chịu mở lời: “Được không?”
Mấy hôm nay nhốt mình trong cung, ta sắp quên mất sự náo nhiệt ồn ào bên ngoài rồi.
“Tất nhiên, sau này nàng muốn đi đâu cũng được.”
Ta lại nhớ ra: “Tấu chương hôm nay…”
“Ta đã phê duyệt xong rồi.”
Vì vậy chúng ta cải trang thành phu thê bình thường, lén lút ra khỏi hoàng cung.
Chùa Thiên Kết là ngôi chùa nổi tiếng và uy nghiêm ở kinh thành, nhiều quan lại quyền quý sẽ đến đây thắp hương cầu phúc, gặp lễ hội thì càng náo nhiệt hơn.
Ta và Lý Trúc nắm tay nhau đi trong đám đông, gặp Phật thì thành tâm bái lạy.
Hắn hỏi ta cầu nguyện điều gì.
“Ta hy vọng mọi người đều bình an khỏe mạnh, còn chàng thì sao?”
Hắn nắm chặt tay ta: “Ta chỉ mong có thể đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh nàng.”
Ta giả vờ không vui: “Này, kiếp này còn dài lắm, vậy mà đã bắt đầu tính đến kiếp sau rồi sao?”
Hắn không quan tâm tiếp tục nói: “Kiếp sau ta nhất định phải sinh ra trước nàng, sau đó sẽ tìm được nàng trước. Như vậy ta sẽ là người đến trước.”
Chứ không phải mãi đứng một bên, trơ mắt nhìn ta yêu người khác trước.
Ta không biết nói gì, chỉ có thể ôm hắn an ủi.
Lúc chuẩn bị rời đi, chúng ta gặp một vị lão tăng.
Ông ta nhìn về phía chúng ta mãi, ta nghĩ ông ta có lời muốn nói, bèn kéo Lý Trúc đi tới.
“Sư phụ, sao người cứ nhìn chúng ta mãi, có lời gì muốn nói không?”
Lão tăng hơi cúi người với chúng ta: “A di đà Phật.”
“Duyên sâu duyên cạn, chỉ trong một ý niệm. Hai vị phải biết trân trọng.”
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Ta còn muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng, đi được hai bước thì không còn thấy bóng dáng ông ta nữa.
Sao tự nhiên lại nói một câu khó hiểu như vậy: “Thật kỳ lạ”, ta lẩm bẩm.
Nhưng Lý Trúc lại nói: “Ta đã từng gặp vị sư phụ đó.”
“Hả?”
“Trước đây ta thường đến đây cầu nguyện, hy vọng nàng có thể quay đầu nhìn ta. Sau đó có một lần gặp vị sư phụ đó, ta hỏi ông chúng ta có thể ở bên nhau không, ông ta chỉ nói với ta ba chữ, ‘Đừng bỏ cuộc’.”
“Thật ra hôm nay ta đưa nàng đến đây, là muốn đến trả lễ.”
Ta không ngờ, Lý Trúc đã làm nhiều chuyện như vậy sau lưng ta.
Lúc đầu ta chỉ thấy rất cảm động, dần dần ta cũng chìm đắm trong tình yêu của hắn.
Ta đan mười ngón tay với hắn giơ lên lắc lắc: “Từ nay về sau, ta cũng sẽ không buông tay chàng nữa. Cảm ơn chàng.”
Hắn không hiểu: “Cảm ơn ta chuyện gì?”
Cảm ơn chàng, chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ ta.
Lúc lên xe ngựa, ta luôn cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, khi ta quay đầu lại, bất ngờ đụng phải một đôi mắt quen thuộc.
Khi Lý Trúc nhìn theo hướng ta nhìn, hắn đã ẩn vào trong đám đông.
“Đang nhìn gì vậy?”
Ta cười với hắn: “Không có gì. Ta đang nghĩ lát nữa đi qua cửa hàng Cao Ký, phải mua thêm một ít bánh đậu xanh về cung để từ từ ăn. Nếu không ta lại phải thèm rất lâu.”
“Mèo tham ăn, lúc nào nàng muốn ăn thì nói một tiếng, ta bảo người mua về cho nàng không phải là được rồi sao?”
“Không giống nhau, tự mình mua mới là ngon nhất.”
Hắn cưng chiều véo mũi ta: “Được, vậy lát nữa chúng ta mua nhiều một chút.”
Xe ngựa rời đi, ta vén rèm xe, quả nhiên thấy hắn vẫn đứng đó, đau khổ nhìn theo hướng xe ngựa rời đi.
Ta nhẹ nhàng buông rèm xuống, cũng hoàn toàn buông bỏ những điều tốt đẹp thời thiếu nữ.
Như lão tăng đã nói, duyên sâu duyên cạn, chỉ trong một ý niệm, mỗi quyết định mỗi bước đi, đều là lựa chọn của chính mình.
Hết.