Trăng Vẫn Sáng Sau Cơn Mưa - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Ta dừng chân, quay lại chỗ cũ, lặng lẽ ngồi xuống.
Thẩm Thanh Lâm khoác hắc y, thân ảnh hòa vào màn đêm tịch mịch.
"Thẩm Thanh Lâm, ngươi còn có gì muốn nói?"
Hắn mấp máy môi, tựa hồ còn chưa kịp mở lời, thì từ phương trướng trại bỗng vang lên tiếng huyên náo, lửa sáng bừng cả trời đêm.
Ta và hắn đưa mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.
Địch nhân tập kích.
Thẩm Thanh Lâm nhanh chóng rút ra một thanh chủy thủ, nhét vào tay ta:
"Chiêu Chiêu, mau ẩn thân. Dù có chuyện gì cũng không được tùy tiện lộ diện. Ta sẽ nhanh chóng quay lại đón nàng."
Ta nắm chặt lưỡi dao, chui vào bụi cỏ rậm, cả người run lên từng đợt.
Ta không ngừng cầu nguyện cho Tống công tử được bình an.
Tiếng chém giết càng lúc càng xa, ta lặng lẽ dịch chuyển thân mình, vừa ló đầu ra đã bị kẻ địch phát hiện.
Mấy kẻ mặc dạ hành y cười sằng sặc:
"Xem kìa, còn có một tiểu mỹ nhân đơn độc. Tuy không bắt được đại mục tiêu, nhưng cũng coi như có thu hoạch."
Ta siết chặt chủy thủ trong tay, vùng vẫy phản kháng, song bọn chúng người đông thế mạnh, ta nhanh chóng bị khống chế.
Tiếng sấm nổ vang trên bầu trời.
Mưa lớn sắp ập đến.
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang bị quẳng dã man trên mặt đất, trước mặt là một đám người đang giao chiến kịch liệt.
Một trận mưa nặng hạt đổ xuống.
Bên ánh chớp, ta nhận ra người chắn trước mặt ta chính là Thẩm Thanh Lâm — thân thể đơn độc đối đầu với mấy kẻ áo đen.
Trong lòng ta dâng lên một cảm xúc phức tạp khó tả.
Nhưng lý trí ta rất rõ ràng — nếu có thể lựa chọn, ta nguyện rằng người đến cứu ta là Tống công tử.
Mưa càng lúc càng xối xả.
Một cước trúng đích, Thẩm Thanh Lâm bị đá ngã ngay trước mặt ta, vết thương trên người rách toạc, máu tươi hòa vào nước mưa.
Bọn áo đen giơ đao lao tới.
Sau lưng chỉ còn vách núi đen kịt.
Đúng lúc ấy, Thẩm Thanh Lâm kéo lấy tay ta, không chút do dự nhảy xuống.
May mắn thay, vách núi không cao lắm, chúng ta lăn lộn rồi rơi xuống một sơn động khuất sâu trong lòng đất.
"Chiêu Chiêu, nàng có sợ không?"
Thẩm Thanh Lâm hỏi, giọng khàn khàn.
Ta ngẩng đầu nhìn màn mưa dày đặc ngoài cửa động, lòng bàn tay siết chặt chủy thủ, bình tĩnh đáp:
"Không sợ."
Tiếng cười thấp trầm vang lên trong bóng tối.
"Chiêu Chiêu, nàng thực sự đã không còn thích ta nữa rồi... Tiếc thật, giờ dù muốn hay không, nàng cũng chỉ có thể ở bên ta."
Ngữ khí hắn, mang theo chút bất lực cùng tự giễu.
Ta cắn môi, lặng lẽ đốt một đống lửa nhỏ.
Trong hang tối lạnh lẽo, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của hắn.
Thẩm Thanh Lâm bị thương nặng, lại nhiễm mưa lạnh, sốt cao mê man.
Ta lần tìm trong ngực hắn ra một gói kim sang dược, xé vạt áo của mình, vụng về băng bó cho hắn.
Hắn thều thào:
"Chiêu Chiêu lớn rồi, không còn là tiểu nha đầu gặp chút vết thương liền khóc lóc nữa."
Tay ta khựng lại.
"Thẩm Thanh Lâm, con người... ai mà chẳng phải lớn lên?"
Băng bó xong, ta lặng lẽ ngồi tránh ra xa, dựa sát vào vách đá lạnh băng.
Trong bóng đêm mơ hồ, ta chỉ mong Tống công tử mau tìm được ta.
Một lúc lâu sau, trong cơn mê sảng, Thẩm Thanh Lâm cất tiếng:
"Chiêu Chiêu...Chúng ta thật sự, vĩnh viễn không thể quay lại được nữa sao?"
Ta bật cười, tiếng cười lạnh lẽo như gió mưa bên ngoài.
Quay lại? Để rồi lại yêu một người đến tự hạ mình xuống tận bụi đất sao?
Ta chậm rãi mở miệng:
"Thẩm Thanh Lâm, tối qua Tạ Nhu đến tìm ta. Trước khi rời đi, nàng ấy nói một câu — 'Tình cảm đến muộn, không bằng cỏ rác'. Giờ thì ta hiểu rồi."
"Ta từng yêu ngươi sâu đậm.
Nhưng khi ta yêu ngươi, ngươi không hề trân trọng.
Đến lúc ta buông tay rồi, ngươi mới nói thích ta — như thế với ta, với Tống công tử, với Tạ Nhu, đều là bất công."
"Thẩm Thanh Lâm, duyên phận giữa chúng ta, từ lâu đã cạn sạch."
Khoảng không im lặng kéo dài.
Một lúc lâu, giọng Thẩm Thanh Lâm vang lên, mang theo lạnh lẽo:
"Chiêu Chiêu, nàng và ta ở chung trong hang, y phục xộc xệch, suốt một đêm.
Tin đồn truyền ra, nàng cho rằng... Tống công tử còn muốn nàng sao?"
Ta ngẩn người.
Không ngờ Thẩm Thanh Lâm lại hèn hạ đến vậy — dùng thanh danh bức ta.
Ánh lửa phản chiếu gương mặt tái nhợt của hắn.
Hắn đâu còn chút dáng vẻ rạng rỡ của thiếu niên kinh thành năm nào nữa?
Ta chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh như sương tuyết:
"Cho dù Tống công tử không cần ta nữa, ta cũng quyết không gả cho ngươi."
"Huống hồ, ta tin hắn."
Ta bước tới cửa hang, ngoài kia trời đã hửng sáng, mưa tạnh, gió thu lướt qua khe núi, mang theo hơi lạnh lành lạnh.
Chúng ta — từ nay về sau, mỗi người một ngả.
Khi ta lần nữa tỉnh lại, dưới chân núi vang lên tiếng gọi:
"Chiêu Chiêu! Ta ở đây!"
Tống công tử xuất hiện, mắt đỏ bừng, tóc tai rối bù, áo giáp bị cành gai cào rách te tua, trên người vương đầy máu — hắn nhất định đã tìm ta suốt đêm.
"Chiêu Chiêu, xin lỗi, ta tới trễ rồi."
Ngay khoảnh khắc được hắn ôm vào lòng, bao tủi nhục, sợ hãi suốt cả một ngày hóa thành dòng nước mắt, không kìm được tuôn trào.
Tống công tử nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, ôm ta thật chặt:
"Chiêu Chiêu, đừng sợ. Ta đưa nàng về nhà."
Ta cũng biết đau, cũng biết khóc, chỉ là ta không muốn yếu đuối trước những kẻ không đáng mà thôi.
Ngày đó, ta được Tống công tử ôm trở về.
Tin tức lan nhanh khắp kinh thành.
Người ta đồn rằng ta và Thẩm Thanh Lâm cô nam quả nữ bị giam trong động suốt một đêm, thanh danh bị tổn hại, nói ta chắc chắn không thể gả được nữa.
Nhưng không ai ngờ rằng — chỉ ngay ngày hôm sau, Tống công tử đã dẫn sính lễ rầm rộ tới cửa cầu hôn.
Đầy một sân viện, từng rương từng hòm chồng chất suýt không có chỗ đặt.
thân ta cười đến không khép được miệng.
Phụ thân đứng bên cạnh cảm thán:
"Tiểu tử nhà họ Tống kia, chẳng khác nào dọn cả cái gia nghiệp tới đây!"
Trước ngày thành thân, Tống công tử vượt tường lẻn vào phòng ta.
Khi ấy, ta đang nằm trên ghế dựa, ôm sách đọc.
"Chiêu Chiêu, nàng phá lệ cho ta một lần đi.
Một ngày không thấy nàng, ta như cách ba thu."
Ta vờ giận, giơ tay đấm hắn, lại bị hắn nắm chặt:
"Chỉ muốn nhìn nàng một cái.
Xác nhận rằng, ngày mai, nàng thật sự sẽ trở thành tân nương của ta."
Nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, ta biết mấy hôm nay hắn cũng mất ăn mất ngủ.
"Muốn ngủ lại đây một lát không?"
Hắn lắc đầu, nắm lấy tay ta:
"Chiêu Chiêu, tối qua ta mơ thấy… Mơ thấy nàng gả cho Thẩm Thanh Lâm, bị hắn phụ bạc, cuối cùng bệnh chết."
"Ta chạy tới, nàng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Muốn tới gần, nhưng giữa chúng ta lại có một tấm màn vô hình chắn mãi không thể bước qua. Ta sợ đến hồn phi phách tán."
"Chiêu Chiêu... ta sợ đây chỉ là một giấc mộng."
Nghe xong, ta đỏ hoe mắt, khẽ kéo má hắn:
"Ngốc à, ta thật sự ở đây. Ngày mai, ta sẽ là tân nương tử của chàng."
Một năm sau, giữa mùa hạ, ta nằm trên ghế dài ăn dưa hấu, Tiểu Đào phe phẩy quạt bên cạnh.
Nghe nói, Thẩm Thanh Lâm đã xin đi trấn thủ biên thùy, nhưng lần này không mang theo Tạ Nhu.
Ngoài phố đồn đại, từng nghe họ cãi nhau kịch liệt, còn nhắc tới những từ lạ như "hệ thống" và "công lược" — những thứ mà ta nghe cũng chẳng hiểu.
"Phu nhân!”
Tống công tử vừa tan triều đã vội chạy vào hậu viện.
Hắn nhéo nhẹ mũi ta:
"Phu nhân, nàng đang đến kỳ, đừng ăn lạnh!"
Ta hừ một tiếng:
"Hừm, ai mới cưới đã thề sẽ chiều ta mọi điều, giờ mới một năm đã nuốt lời?"
Hắn vội vã cười làm lành, hôn nhẹ lên môi ta:
"Phu nhân oan ta rồi. Ta vừa tan triều đã tới Hi Tô Trai mua điểm tâm nàng thích, nàng không muốn ăn, để ta bảo Tiểu Đào đem chia đi nhé."
"Đồ xấu xa! Tống công tử!"
Tiểu Đào cười khúc khích, lặng lẽ lui xuống.
Ve sầu trong vòm cây ra sức kêu vang, tiếng ve và mùi nắng quện thành dư âm mùa hạ.
Mồ hôi chảy xuống từ trán hắn, hắn bế bổng ta lên, đưa vào phòng trong.
Khi đêm xuống, bốn phía trở nên yên tĩnh.
Tống công tử ôm ta vào lòng, giọng nói trầm thấp:
"Phu nhân, ta đã xin nghỉ dài ngày. Nàng buồn chán ở nhà mãi, chi bằng ta đưa nàng ra ngoài du ngoạn."
Ta ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh:
"Thật sao?"
Hắn gật đầu:
"Thật.
Nàng muốn đi đâu, ta đưa nàng đi."
Đất nước rộng dài, sơn hà bát ngát.
"Ta muốn đến Dương Châu ngắm liễu rủ, đến thảo nguyên cưỡi ngựa, đến Tuyết Sơn nghịch tuyết..."
"Được.
Nàng muốn đi đâu, chúng ta đi đó."
(Từ góc nhìn Tống công tử)
Khi Quốc Công phu nhân tổ chức giải mã cầu, ta cũng có mặt — chỉ vì muốn nhìn thấy nàng.
Từ lâu, lòng ta đã ngưỡng mộ nàng, nhưng nàng trong mắt chỉ có Thẩm Thanh Lâm.
Ta thấy Thẩm Thanh Lâm đoạt được tấm lụa Thục, nhưng không tặng nàng mà đem cho Tạ Nhu.
Lúc ấy, ai ai cũng ngước nhìn hắn và Tạ Nhu, chỉ có ta — ánh mắt dõi theo từng cử động của nàng, sợ nàng đau lòng.
Nào ngờ, nàng không hề bi thương như ta tưởng, ngược lại, nàng xắn tay áo, tự mình bước xuống sân đấu.
Ta hiểu ngay — nàng muốn tranh chiếc vòng ngọc lần này.
Nàng yêu ngọc, ta biết.
Vậy nên, ta cũng xuống sân.
Khi nàng nhận ra ta, ta vui sướng không thôi.
Chúng ta phối hợp ăn ý.
Dù cuối cùng để thủng lưới một bàn — ta thừa nhận, bởi vì ta mải nhìn nàng.
Giờ nghỉ giữa trận, nàng cưỡi ngựa tới cổ vũ ta, trong lòng ta lập tức âm thầm thề rằng — trận sau nhất định thắng!
Thẩm Thanh Lâm lại bước tới, nói sẽ thay nàng thi đấu.
Khoảnh khắc đó, ta siết chặt tay.
May mắn thay, nàng đã thẳng thừng từ chối.
Nàng nói — từ nay không còn liên quan đến Thẩm Thanh Lâm nữa.
Ta như được giải thoát khỏi giấc mộng dài.
Vội vàng đuổi theo xác nhận, khi nghe nàng khẳng định lần nữa, ta suýt nữa muốn hét to ra cho cả thiên hạ biết.
Chúng ta giành được chiếc vòng ngọc.
Ta lấy hết can đảm, thổ lộ lòng mình.
Dù nàng do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
Ngày hôm sau, ta đem thuốc đến tặng nàng, cũng chính mắt chứng kiến Thẩm Thanh Lâm tới tận cửa giải trừ hôn ước.
Mẫu thân nàng cười nói, năm xưa suýt nữa đã định nàng cho ta.
Thì ra, chúng ta vốn đã có duyên.
Từ đó, ta thường hẹn nàng ra ngoài.
Nàng đến thao trường, nhìn ta và Thẩm Thanh Lâm tỉ thí.
Nàng đỏ mặt cầm hộp cơm tự tay làm.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, tim ta liền mềm nhũn.
Thẩm Thanh Lâm lạnh lùng châm chọc nàng, nhưng ta biết rõ — hắn vẫn còn vương vấn nàng.
Mối nguy lớn nhất của ta chính là hắn.
Ta dẫn nàng cưỡi ngựa, ngắm mặt trời rực rỡ.
Khi nàng hỏi ta yêu nàng từ khi nào, ta đáp — từ năm Vĩnh Lâm thứ ba.
Thực ra, ta đã yêu nàng từ rất lâu, rất lâu rồi.
Rồi chiến sự bùng nổ.
Ta buộc phải ra trận.
Trước khi đi, nàng tặng ta chiếc vòng ngọc, còn tự tay may chiến hài cho ta.
Ta đem tất cả, cất dưới đáy rương, đợi ngày đại thắng mang về tặng lại nàng.
Tại biên tái giá lạnh, ánh trăng mỗi đêm là thứ duy nhất ta bầu bạn.
Mỗi khi ngẩng đầu ngắm trăng, ta tự hỏi — nàng có đang cùng ta, dõi về cùng một vầng sáng?
Rốt cuộc, chiến thắng trở về.
Giữa biển người, ta chỉ thấy nàng — nàng vẫn tốt, vẫn an ổn.
Ta bước tới trước nàng, dâng viên ngọc đã cất giữ suốt một năm.
Ta hỏi nàng:
"Đợi khi mọi chuyện ổn thỏa, ta đến cầu thân, nàng có nguyện ý không?"
Nàng gật đầu.
Khoảnh khắc đó, tựa như cả thiên hạ đã thuộc về ta.
Thẩm Thanh Lâm kéo ta đi uống rượu, ta cố tình khoe khoang, uống đến sảng khoái.
Chỉ cần có nàng, thế gian này có thể vì ta mà rực rỡ.