Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Trêu Chọc Hôn Nhân

Chương 25: Cô Rất Quan Tâm Đến Mộ Du Trầm





Thư Minh Yên ậm ừ một lúc rồi vội vàng nói: "Không phải, cháu vừa rồi chỉ nghe người khác đồn thổi Lục gia là hào môn vọng tộc nổi tiếng ở thành phố Đồng, sau đó có nhắc đến Cơ Trạch Dương, nói anh ta với chú không hợp, cho nên cháu mới tùy tiện hỏi chú một chút."
Mộ Du Trầm ở bên kia có vẻ nhẹ nhõm, giọng anh dần dịu lại: "Ừm, tôi từ chối làm ăn với anh ta nên anh ta ghi thù, anh ta là một kẻ điên, chuyện gì cũng đều làm được, nếu em nhìn thấy anh ta thì trốn đi thật xa, đừng có trêu chọc, biết không?"
Nghĩ đến sáng sớm mình đã trêu chọc anh ta, Thư Minh Yên không dám nhắc tới, mơ hồ trả lời: "Biết rồi ạ."
Mộ Du Trầm nghiêm túc nhấn mạnh một lần nữa: "Đừng chỉ nói biết, phải ghi nhớ lời tôi nói."
Thư Minh Yên nhẹ nhàng đáp lại: "Cháu biết rồi, về sau cháu nhất định sẽ tránh xa anh ta."
Giọng cô rất đáng thương, trông có vẻ ủy khuất vì sự dạy dỗ của anh.
Mộ Du Trầm thở dài: "Tôi sợ anh ta bởi vì có thù với tôi mà hại em."
Thư Minh Yên ngoan ngoãn trả lời: "Bình thường ngoại trừ đoàn phim và khách sạn, cháu đều không đi đâu cả."
Mộ Du Trầm: "Ừm."
Bầu không khí giữa hai người rất nhẹ nhàng, nhưng rất nhanh lại chìm vào im lặng.
Thư Minh Yên cầm điện thoại, chủ động tìm đề tài: "Chú đến nhà ăn nhân viên ăn cơm à?"
"Buổi chiều bận, nhà ăn cũng tiện."
Thư Minh Yên suy nghĩ một lúc: "Nếu chú không quen ăn bữa ăn dành cho nhân viên, rất nhiều nhà hàng cao cấp hiện nay đều cung cấp dịch vụ giao hàng tận nơi, chú có thể nhờ thư ký Khâu giúp chú đặt món trước.

Hoặc chú có thể gọi điện thoại cho dì Dung, nhờ dì ấy ở nhà chuẩn bị, sau đó gửi đến công ty cho chú."
"Hửm?"
Thư Minh Yên bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt: "Vừa rồi chú không phải nói trên WeChat là cơm của nhân viên không ngon sao? Thực ra cơm ở nơi làm việc đều như nhau, chú cũng nhìn thấy cháu ăn như vậy luôn này."
Bên kia đột nhiên không lên tiếng, Thư Minh Yên thử a lô hai lần: "Mộ Du Trầm? Chú có nghe không?"
"Ừm." Anh rốt cuộc đáp ứng, thanh âm có chút xuất thần, phảng phất bị phân tâm, có một loại cảm giác mất mát không giải thích được.
"Chú sao vậy?" Thư Minh Yên hỏi.
Mộ Du Trầm: "Không tệ, tôi cảm thấy cũng được."
"Hả? Vậy vừa rồi cháu hiểu lầm chú rồi." Thư Minh Yên có chút ngượng ngùng, "Cháu còn gửi biểu cảm an ủi chú, cháu thật ngốc."
Cô vỗ trán, đỏ mặt, ước gì dưới đất có một khe nứt để chui vào.
Trước cửa sổ của nhà ăn dành cho nhân viên, Mộ Du Trầm đứng thẳng, ánh sáng bên ngoài soi rõ đường nét nghiêm nghị và sắc sảo trên khuôn mặt anh.
Nghe Thư Minh Yên nói như vậy, anh siết chặt rồi thả lỏng khớp tay đang cầm điện thoại, tự giễu cười như chợt tỉnh ngộ.
Người đàn ông nhanh chóng bình tĩnh lại, ôn nhu gọi cô: "Đồ ngốc."
Thư Minh Yên: "Hả?"
"Tôi tiếp nhận an ủi của em, đi ăn cơm đi, ăn xong nghỉ ngơi một chút, đừng quá mệt."

"...!Ồ, được."
...
Buổi tối đoàn phim kết thúc, trở về khách sạn cũng đã hơn mười giờ.
Ban ngày không có cơ hội cùng Bạch Đường tán gẫu, Thư Minh Yên tắm rửa đi ra, trong lòng nghĩ đến Bạch Đường cùng Cơ Trạch Dương.
Theo những gì Mộ Du Trầm nói, Cơ Trạch Dương chắc chắn là một người rất nguy hiểm, Bạch Đường quan hệ không rõ ràng với anh ta, Thư Minh Yên thực sự lo lắng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định hỏi Bạch Đường một lần nữa.
Phòng của Bạch Đường ở cùng tầng với phòng cô.
Thư Minh Yên đi tới gõ cửa phòng Bạch Đường.
Rất nhanh, cửa mở ra, Bạch Đường nhìn thấy cô sững sờ hai giây, xoay người để cô vào.
Bạch Đường đang thu dọn quần áo, bên cạnh giường có một chiếc vali, trên giường và sô pha đều có một đống quần áo.
Bạch Đường thu dọn quần áo trên sô pha, rót nước cho cô: "Hôm nay chị mới gia nhập đoàn phim, còn chưa có thời gian thu dọn, có chút lộn xộn."
Thư Minh Yên cầm ly nước đặt xuống, từ trên ghế sô pha đứng dậy: "Để em thu dọn giúp chị."
"Không cần." Bạch Đường ấn cô ngồi xuống, "Chỉ là mấy bộ quần áo, lát nữa chị có thể thu dọn."
Điện thoại di động đặt trên bàn trà đột nhiên rung lên, Thư Minh Yên nhìn thấy ghi chú trên đó: Trạch Dương.
Bạch Đường giật mình cầm ly nước rót nước cho mình, tay theo bản năng run run, suýt chút nữa không cầm được ly.
Thư Minh Yên giúp cô ấy đỡ lấy chiếc ly trong tay, Bạch Đường hoàn hồn, nhìn chiếc điện thoại di động đang rung trên bàn trà.
Cô ấy ngập ngừng cầm lấy, rồi lại rút về, trong mắt đầy bất an.
Thư Minh Yên nắm lấy tay cô ấy, các đốt ngón tay của Bạch Đường lạnh đến mức không có nhiệt độ, khẽ run lên.
"Chị Đường, rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với chị, vì sao lại quấy rầy chị?"
Màn đêm vô tận bên ngoài cửa sổ ăn mòn và nhấn chìm ánh sáng, trong phòng chỉ thắp lên ngọn đèn lờ mờ.
Tiếng rung trên bàn trà dừng lại, lại vang lên, hàng phòng ngự cuối cùng trong lòng Bạch Đường bị phá vỡ, cô ấy cầm lấy điện thoại tắt đi, sau đó ngã người xuống ghế sô pha, che mặt khóc không thành tiếng.
Thư Minh Yên vội vàng lấy khăn giấy đưa qua, vỗ nhẹ lên lưng cô ấy.
Bạch Đường vùi mặt vào vai Thư Minh Yên, khóc nức nở rất đáng thương.
Thư Minh Yên không nói, chỉ ôm cô ấy yên lặng an ủi.
Không biết qua bao lâu, Bạch Đường cuối cùng cũng ngừng khóc.
Cô ấy ngồi thẳng dậy, lấy khăn giấy từ Thư Minh Yên và lau mặt.
Bí mật nhiều năm như vậy cô ấy chưa từng dám nói cho ai biết, bây giờ muốn nói ra cũng cần rất nhiều dũng khí.
Bạch Đường mím môi dưới, cuối cùng chậm rãi nói: "Em còn nhớ lần trước chúng ta gặp nhau không? Chị thi trượt đại học, không vào được trường mình muốn học, nói muốn học lại.

Chị không học, muốn tốt nghiệp sớm để giúp mẹ chia sẻ gánh nặng, cuối cùng vào một học viện nghệ thuật ở thành phố Đồng.
Khi còn là sinh viên năm nhất, mẹ thỉnh thoảng lại gọi điện cho chị khóc lóc nói rằng xung quanh nhà luôn có một nhóm người đòi nợ, không trả sẽ đập phá đồ đạc.

Khi đó Cơ Trạch Dương vừa vặn đang theo đuổi chị, nghe được gia cảnh của chị, không khỏi nói cho chị một khoản tiền.

Anh ta lúc đó rất hiền và quan tâm đến chị, hơn nữa nhà chị đang rất cần tiền nên chị đồng ý làm bạn gái anh ta."
"Sau khi sống chung với anh ta, chị mới biết rằng vì anh ta là con hoang của Lục gia, lớn lên dưới sự dạy dỗ của Lục phu nhân, tính tình cực kỳ hoang tưởng và bệnh hoạn.

Anh ta là một người xấu xa và có tính chiếm hữu từ trong xương tủy.
Sau khi ở bên anh ta, chị không thể kết bạn, bất kể nam hay nữ, nếu chị vô tình nói chuyện với một bạn cùng lớp khiến anh ta không vui, anh ta sẽ nhốt chị lại không cho chị đến lớp.
Vì thế mà chị bị rớt môn thường xuyên, chị năn nỉ anh ta cho mình đến trường thế nào anh ta cũng không quan tâm chị, anh ta chỉ bảo chị ngoan ngoãn ở nhà để anh ta chăm sóc là được."
Bạch Đường cuộn tròn hai chân, dùng hai tay ôm lấy, dựa lưng vào ghế sô pha, lông mi không tự chủ run lên, nhuốm đầy nước mắt trong suốt: "Năm hai năm ấy, chị không thể không đồng ý lời mời của các bạn cùng lớp, chị đã múa ba lê ở bữa tiệc liên hoan tối, anh ta biết chuyện nên nhốt chị nửa năm, chị ở trong căn biệt thự đó nửa năm không nhìn thấy mặt trời, không điện thoại di động, không Internet, không nhìn thấy bất cứ ai ngoại trừ anh ta.

Chị chỉ được định kỳ gọi điện về nhà trước mặt anh ta một cuộc báo tin bình an vô sự.

Anh ta còn nói chị chỉ có thể khiêu vũ trước mặt một mình anh ta, nếu có lần sau anh ta sẽ đánh gãy chân chị."
Thư Minh Yên giật mình.
Cô không ngờ Bạch Đường mấy năm nay không liên lạc với cô lại thực sự xảy ra chuyện như vậy.
Mũi Thư Minh Yên có chút chua xót, thử thăm dò vươn tay an ủi bả vai Bạch Đường.
"Anh ta giam giữ chị là phạm pháp, chị..." Thư Minh Yên dừng một chút, "Chị không dám kiện anh ta?"
Bạch Đường khịt mũi: "Chị đã hỏi ý kiến, mọi người xung quanh đều biết chị và anh ta là bạn trai bạn gái, anh ta cũng không hành hạ chị thô bạo, chỉ là giam cầm, vào đó không bao lâu cũng có thể ra ngoài, hơn nữa anh ta có đội ngũ luật sư hùng mạnh, một mình chị bất lực, rất khó kiện anh ta."
"Chuyện lớn như vậy sao chị không nói cho em biết?" Hốc mắt Thư Minh Yên đỏ lên, "Em cho chị số điện thoại, chị cũng chưa từng gọi."
Cô nghĩ ra vô số lý do tại sao Bạch Đường không muốn gọi cho cô, nhưng cô không bao giờ tưởng tượng được cô ấy đã từng trải qua những chuyện này.
Bạch Đường lau đi nước mắt đọng trên khóe mắt: "Chị không muốn vì chuyện của chị mà gây phiền phức cho em.

Đây là chuyện của chính chị, nếu không phải vì tiền mà hứa ở bên anh ta, thì sẽ không có những chuyện như vậy phía sau.

Làm sao chị có thể có mặt mũi tìm em giúp đỡ."
"Nhưng cũng không phải chuyện nhỏ, chị vốn nên nói cho em biết, lúc chị thiếu tiền cũng nên nói cho em biết, em rõ ràng có thể giúp chị.


Cũng là lỗi của em, nhiều năm như vậy chị không gọi điện thoại cho em, lòng em cảm thấy có hơi giận, em cũng không nói dì Bạch hỏi thăm tình huống của chị." Thư Minh Yên càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
"Nha đầu ngốc, em tự trách mình gì chứ?" Bạch Đường thở dài, "Người thân của em đã không còn, hiện tại vốn dĩ sống dựa vào người khác, cho dù họ đối tốt với em như thế nào, với tính tình của em, em ở Mộ gia cũng không bao giờ mở miệng làm phiền bọn họ cái gì.

Em cứ lo cho bản thân là được, đừng lo cho chị, anh ta không cho chị ló mặt ra, em xem bây giờ chị không phải vào đoàn phim rồi sao, anh ta cũng không làm gì chị."
Thấy Thư Minh Yên nhìn sang, Bạch Đường tiếp tục: "Khi tâm trạng tốt, anh ta rất dễ nói chuyện.

Trước khi chị muốn đóng phim, anh ta đã sắp xếp cho chị một vai diễn, để chị tham gia đoàn phim.

Nhưng sau đó có nam diễn viên trong đoàn phim theo đuổi chị, anh ta biết sau đó rất tức giận, cắt đứt sự nghiệp diễn xuất của diễn viên nam đó, còn đè tác phẩm xuống không cho ra mắt, nói sau này tuyệt đối không cho phép chị đóng phim."
"Một thời gian trước, chị đã gặp đạo diễn Quách trong một bữa tiệc tối với anh ta.

Đạo diễn Quách mời chị thử vai Tây Thi.

Cơ Trạch Dương không đồng ý, nhưng chị nhất quyết gạt anh ta đi.

Bởi vì chị biết bộ phim của đạo diễn Quách là dự án trọng điểm của Tinh Đồ, tập đoàn Quân Tứ đứng sau Tinh Đồ, anh ta không thể quản được."
"Dù sao hiện tại chị đã ra ngoài, anh ta lo thể diện bên ngoài, chỉ cần chị ở lại đoàn phim, anh ta không thể dùng vũ lực đưa chị về, cùng lắm là quay xong, anh ta sẽ nhốt chị vài ngày.

Dù sao thì chị cũng quen rồi, anh ta ngoại trừ nhốt chị cũng chẳng làm gì chị cả."
Thư Minh Yên có chút lo lắng: "Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, khi nào thì chị mới có thể tự do?"
Bạch Đường nói: "Cứ cho qua một ngày đi, anh ta gần đây làm ăn có chút vấn đề, cho nên cũng không quan tâm chị nhiều như vậy."
"Chị Đường?" Thư Minh Yên suy nghĩ một chút, thử hỏi: "Chị thích anh ta sao?"
Bạch Đường sửng sốt một chút, môi mím chặt.
Không biết bao lâu sau, cô ấy gật đầu: "Chị đã từng thích anh ta, lúc chị mới đi theo anh ta, anh ta sẽ dịu dàng ân cần, đối xử với chị rất tốt.

Anh ta sẽ nuông chiều chị, nuông chiều tính tình của chị, tìm mọi cách để chiều chuộng chị.

Nhưng những năm này, cảm tình đó khi bị giam cầm hết lần này đến lần khác dần không còn, hai tụi chị không bình đẳng.

Anh ta coi chị là vật sở hữu của anh ta, hay nói cách khác, anh ta hy vọng rằng chị sẽ trở thành một cục cưng nhỏ, không có suy nghĩ độc lập, một con mèo con chó con suốt ngày canh giữ ở nhà, khi anh ta về nhà chỉ có thể vẫy đuôi, bây giờ chị càng sợ anh ta hơn."
"Mỗi lần làm trái ý anh ta, chị luôn nơm nớp lo sợ, sợ mình không chú ý lại bị anh ta nhốt lại, nhưng nếu thật sự bị nhốt, ngược lại sẽ trở nên tê liệt, bình tĩnh, chưa từng có lo lắng sợ hãi, mặc kệ anh ta dằn vặt, đó là tất cả những thủ đoạn của anh ta.

Chỉ là đôi khi nghĩ lại, cuộc sống thật nhàm chán."
"Vậy..." Thư Minh Yên dừng một chút, "Nếu em giúp chị, chị có muốn rời xa anh ta không?"
Bạch Đường chậm rãi cúi đầu: "Minh Yên, chị không muốn gây phiền phức cho em."
"Làm sao em có thể trơ mắt nhìn dáng vẻ chị như bây giờ, đừng lo lắng cho em, em đã kết hôn với Mộ Du Trầm, có thể phụ thuộc bao nhiêu tình cảnh vào Mộ gia?" Thư Minh Yên nắm lấy tay cô ấy, "Bản thân chị suy xét, chị Đường, chị có muốn hoàn toàn rời xa anh ta không?"
Bạch Đường ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt kiên định của Thư Minh Yên.
Cô ấy ngẩn ra trong chốc lát, con ngươi dần dần khôi phục tiêu cự, cuối cùng trịnh trọng gật đầu: "Chị muốn."
Bạch Đường cúi đầu vén lọn tóc bên tai: "Có thể em không ngờ rằng từ khi chị đến thành phố Đồng để học đại học, đã sáu năm rồi chị chưa từng về nhà.

Bởi vì anh ta cứ nhốt chị nên chị đã trì hoãn chứng chỉ còn một năm mới tốt nghiệp.

Phần lớn thời gian của chị đều bị Cơ Trạch Dương chiếm dụng, thậm chí anh ta còn đưa chị đi công tác cùng anh ta."
"Mỗi dịp Tết đến xuân về, chị đều muốn về đón năm mới với mẹ, nhưng Cơ Trạch Dương không cho chị về nhà, anh ta chỉ cho phép chị gọi điện về nhà.

Kể cả khi ba chị qua đời, chị nhớ mẹ một mình lo hậu sự, chị muốn trở về xem, anh ta bất cứ thế nào cũng không đồng ý.

Bởi vì anh ta cảm thấy mình rất cô đơn, muốn chị ở bên anh ta."
"Chị đã thực sự trở thành vật sở hữu của anh ta, những suy nghĩ và nhu cầu của chị đối với anh ta chỉ là râu ria."
Hốc mắt Bạch Đường có chút ươn ướt, "Minh Yên, chị rất nhớ nhà nhớ mẹ, mỗi lần nói chuyện điện thoại với mẹ, chị đều phải cố nén để không khóc."
Thư Minh Yên vuốt lưng cô ấy an ủi: "Sẽ không sao, chúng ta cùng nhau tìm cách, em sẽ giúp chị thoát khỏi anh ta."
...
Đêm đó, hai chị em rúc vào nhau trò chuyện rất lâu.
Bạch Đường kể về trải nghiệm bị Cơ Trạch Dương kiểm soát trong sáu năm qua, Thư Minh Yên cảm thấy từng đợt đau lòng.
Sau đó để ngăn cô ấy nghĩ về những chuyện không vui đó, cả hai bắt đầu trò chuyện về những kỷ niệm thời thơ ấu.
Thời gian trôi qua, bọn họ dường như nói chuyện không dứt, cuối cùng Bạch Đường quyết định để Thư Minh Yên ở lại đây đêm nay, hai người ngủ cùng nhau.

Thư Minh Yên quá đắm chìm trong cuộc hội ngộ với Bạch Đường đến nỗi cô quên mất Mộ Du Trầm yêu cầu cô gọi video cho anh sau khi trở về khách sạn mỗi tối.
Mãi cho đến khi cô và Bạch Đường đều nằm trên giường, Thư Minh Yên nhìn thấy cuộc gọi video của Mộ Du Trầm, cô mới nhớ ra chuyện này.
Bất tri bất giác, đã là mười hai giờ tối.
Thư Minh Yên vội vàng ngồi dậy khỏi giường, có chút lo lắng, suy nghĩ một lúc nữa Mộ Du Trầm hỏi cô tại sao không gọi cho anh, cô sẽ giải thích như thế nào.
Bạch Đường liếc nhìn ghi chú, sau đó nhìn Thư Minh Yên đang bất động: "Sao không trả lời?"
Thư Minh Yên gượng cười với Bạch Đường, không có tai nghe, vì vậy cô chỉ có thể phát giọng nói bên ngoài sau khi trả lời.
Khuôn mặt của Mộ Du Trầm xuất hiện trên điện thoại, Thư Minh Yên vẫy tay, cười áy náy: "A lô, chú còn chưa ngủ ạ?"
Mộ Du Trầm thấy cô mặc đồ ngủ, mái tóc dài buông xõa, rõ ràng là đang ở khách sạn: "Mới về à?"
Bị Mộ Du Trầm nhìn trong video, Thư Minh Yên không dám nói dối: "Đã về...!hai tiếng rồi."
Cô cảm thấy lông mày của Mộ Du Trầm đang nhăn lại, vội vàng giải thích: "Cháu gặp chị Đường trong đoàn phim, chị ấy là Bạch Đường, con gái của dì Bạch, chị ấy đóng vai Tây Thi.

Chú biết đấy, tụi cháu thời gian dài không gặp nhau, cháu nói chuyện trong phòng của chị ấy, trò chuyện liền quên mất thời gian."
"Khi nào em về phòng?" Mộ Du Trầm hỏi.
Thư Minh Yên đã ở trên giường Bạch Đường, nghe được câu hỏi này, hàm răng trắng nõn cắn cắn môi dưới, tựa hồ có chút xấu hổ.
Bạch Đường bên cạnh rất đúng lúc nói tiếp: "Em ấy lập tức trở về đây, chúng tôi tán gẫu xong rồi."
Khi Thư Minh Yên nhìn sang, Bạch Đường đã đẩy cô xuống giường, ý định để cô về phòng rất rõ ràng.
Trên điện thoại, Mộ Du Trầm vẫn đang đợi câu trả lời của cô.
Thư Minh Yên nói đơn giản: "Lát nữa về phòng cháu sẽ gọi cho chú."
Mộ Du Trầm: "Được."
Sau khi tắt video, Thư Minh Yên xuống giường: "Em thật sự phải đi?"
"Đi đi, trở về gọi video với chồng em đi, người ta đang đợi đấy." Bạch Đường nhớ lại bộ dáng vừa rồi của cô có chút buồn cười, "Em nói chuyện trước mặt chồng sao lại nhát gan như vậy?"
"Em có sợ đâu?" Thư Minh Yên nghiêm túc phản bác, "Hôn nhân vốn là do vợ chồng quản lý, chọc giận nhau sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, em làm vậy là vì bảo vệ hôn nhân.

Em cũng không phải hoàn toàn sợ anh ấy, chỉ là..."
Thư Minh Yên nghiêm túc suy nghĩ: "Kỳ thực em không thích nhìn anh ấy cau mày."
Khi Mộ gia gặp khủng hoảng, mỗi lần cô bí mật quan sát Mộ Du Trầm, anh đều sẽ cau mày.
Thư Minh Yên nghĩ đến trách nhiệm mà anh phải gánh vác, rồi nhìn thấy anh không thể ngủ được vì Mộ gia, cô cảm thấy rất khó chịu.
Kể từ đó, Thư Minh Yên sẽ chú ý đến lời nói và việc làm của mình.
Trong Mộ gia, cô thường xuyên được Mộ Du Trầm chăm sóc, điều đó thật không dễ dàng đối với Mộ Du Trầm, cô không thể tùy hứng không hiểu chuyện, thêm gánh nặng cho anh.
Cô không quan tâm đến những gì người khác làm, yêu cầu mà cô đã tự đặt ra cho mình trong những năm qua là cố gắng không chọc Mộ Du Trầm không vui, để anh bớt lo lắng về mình hơn.
Cô nghĩ có lẽ theo cách này, lông mày của Mộ Du Trầm có thể giãn ra một chút.
Cho nên ở trước mặt anh, Thư Minh Yên nguyện ý để cho mình càng thêm ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi nghe những suy nghĩ sâu xa nhất của Thư Minh Yên, Bạch Đường bình luận: "Điều này cho thấy, anh ta rất quan trọng trong lòng em, em rất quan tâm đến anh ta."
Thư Minh Yên cũng không phủ nhận, kiên quyết gật đầu: "Ngay cả khi em và anh ấy không kết hôn, anh ấy vẫn rất quan trọng với em.

Tuy trước đây không nói nhiều nhưng em vẫn luôn hy vọng công việc của anh ấy thuận buồm xuôi gió, không có thất bại nào quá lớn.

Không chỉ có Mộ Du Trầm, em sẽ luôn ghi nhớ những người đã đối xử tốt với em trong Mộ gia, em hy vọng mọi người đều có một cuộc sống tốt đẹp, họ đều có ơn với em."
Bạch Đường như nghĩ gì, đột nhiên hỏi: "Chỉ vậy thôi sao? Em cảm thấy em quan tâm đến Mộ Du Trầm, là đang trả ơn sao?"
"Bằng không thì?" Thư Minh Yên khó hiểu nhìn Bạch Đường, sau đó suy nghĩ một chút, "Tất cả cũng không phải vì chuyện này, trong lòng em, em coi anh ấy như người thân, người nhà vô cùng thân thiết.

Hơn nữa hiện tại chúng em đã là vợ chồng, sẽ tiếp tục tiến lên, vì vậy sẽ thân thiết hơn trước."
Bạch Đường mỉm cười, muốn nói điều gì đó, nhưng lại thôi: "Mau quay về đi, Mộ Du Trầm vẫn đang đợi cuộc gọi video của em đó."
"Được rồi, không nói chuyện với chị nữa, không ngờ anh ấy lại đợi điện thoại của em muộn như vậy, em phải về nhanh." Thư Minh Yên chào tạm biệt Bạch Đường, chạy ra khỏi phòng, biến mất trong nháy mắt.
Cô sợ để Mộ Du Trầm đợi lâu.
Bạch Đường dựa vào đầu giường, có chút buồn cười.
Từ những gì Thư Minh Yên tiết lộ trong cuộc trò chuyện vừa rồi, cô ấy cảm thấy nha đầu này dường như có chút nhầm lẫn về tình yêu và tình cảm gia đình..


Chương trước Chương tiếp
Loading...