Trêu Chọc Hôn Nhân
Chương 69: 69: Ngoại Truyện O2 Lần Đầu Tiên Đến Nhà Họ Mộ O2
[ CHÚ NHỎ Ở CẠNH EM ]
Tài xế dừng xe trước một cửa hàng xa xỉ, Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên xuống xe đi vào trong.
Nhân viên cửa hàng trông thấy anh, rất nhiệt tình bước ra nghênh đón.
Phát hiện là hai đứa trẻ, giọng nói của nhân viên cửa hàng cũng bất giác dịu dàng hơn: “Hai vị muốn mua quần áo sao, có cần tôi giới thiệu không?”
Mộ Du Trầm chỉ vào cô gái nhỏ cạnh mình: “Có quần áo cô ấy có thể mặc không?”
Nhớ đến người thân của cô vừa qua đời, anh bổ sung thêm: “Màu nhu một chút.
”
Nhân viên cửa hàng nhìn Thư Minh Yên, nói: “Có, hai người đi theo tôi.
”
Đưa hai người đến khu quần áo trẻ em, nhân viên cửa hàng chỉ bộ mà ma-nơ-canh đang mặc trên người: “Bộ này thế nào?”
Cô ta khom lưng xuống, hỏi Thư Minh Yên: “Em gái, có thích không?”
Cửa hàng quần áo này không có niêm yết giá, nhưng kiểu dáng đẹp mắt như vậy chắc sẽ không hề rẻ.
Thư Minh Yên lắc đầu, nhìn Mộ Du Trầm bên cạnh, nhỏ tiếng nói: “Chúng ta đến nơi khác xem đi.
”
Mộ Du Trầm nhìn cô một cái, lại chăm chú nhìn bộ quần áo trên người ma-nơ-canh, suy tư một lúc, nói với nhân viên cửa hàng: “Lấy bộ này đi, chị đưa cô ấy đi thử giúp.
”
Nhân viên cửa hàng lấy quần áo xuống, nắm tay Thư Minh Yên dắt cô vào phòng thử quần áo, Thư Minh Yên do dự nhìn Mộ Du Trầm.
Thiếu niên đưa tay xoa đầu cô: “Nông Nông nghe lời, mặc thử mới biết có xinh hay không?”
Thư Minh Yên nhớ lại trước khi ông nội qua đời có dặn dò, sau khi đến nhà họ Mộ phải nghe lời.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, đi theo nhân viên cửa hàng vào phòng thử đồ.
Nhìn thấy sự dè dặt của cô, nhân viên cửa hàng vừa giúp cô cởi nút áo, vừa trò chuyện: “Bên ngoài là anh trai của em sao? Sao chỉ có hai đứa trẻ thôi vậy, người lớn đâu?”
Thư Minh Yên nói: “Ông nội Mộ đang bận.
”
Lúc cô nói chuyện, vẫn còn mang theo khẩu âm đặc trưng của người Giang Nam, nhân viên cửa hàng bối rối: “Em là người gốc An Cầm?”
Thư Minh Yên lắc đầu: “Em không phải.
”
“Người nhà em thì sao?” Ba mẹ em?”
Lông mi thanh mảnh của Thư Minh Yên rũ xuống, đột nhiên không nói chuyện.
Nhân viên cửa hàng giúp cô sửa sang lại quần áo ngay ngắn, ngồi xổm xuống chỉnh lại cổ áo một chút, nắm tay cô đi ra ngoài phòng thử đồ: “Anh trai, xem em gái em mặc bộ quần áo này thế nào?”
Mộ Du Trầm đứng lên từ sofa, nhìn Thư Minh Yên.
Áo sơ mi trắng kiểu nữ, bên ngoài phối một chiếc yếm màu cà phê nhạt, trước ngực có ba nút áo lấp lánh, đơn giản nhưng không mất đi sự tinh tế.
Nhân viên cửa hàng còn phối cho cô thêm một đôi giày da nhỏ.
Cô gái nhỏ vừa mới tắm rửa, lúc này tóc dài xõa sau lưng, gương mặt non nớt, trắng nõn phấn nộn cộng thêm bộ quần áo, lúc yên tĩnh đứng đó lại càng tăng thêm sự ngoan hiền.
Mộ Du Trầm nói: “Lấy bộ này, không cần thay lại.
”
Anh lấy một chiếc thẻ tín dụng ra, bảo nhân viên cửa hàng dựa theo bộ Thư Minh Yên đang mặc trên người chọn thêm mấy bộ, gói tất cả lạ.
Lúc đi từ cửa hàng ra, trên tay Mộ Du Trầm là túi lớn túi bé, toàn bộ đều là quần áo và giày của Thư Minh Yên.
Tài xế bên ngoài nhìn thấy thì tiến lên nhận lấy, giúp anh bỏ vào trong xe.
Mộ Du Trầm nhìn về phía trước, nói với Thư Minh Yên: “Bên kia có trung tâm thương mại, đi xem thêm nhé?”
Đã tiêu rất nhiều tiền rồi, Thư Minh Yên nói: “Em không cần cái khác nữa đâu.
”
Mộ Du Trầm nói: “Vài hôm nữa quen với hoàn cảnh rồi, sẽ đưa em đến trường, chúng ta đi xem đồ dùng học tập.
”
Nói xong anh nắm tay cô băng qua đường, dắt cô vào trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại rất lớn, muôn hình muôn vẻ.
Mộ Du Trầm dẫn cô đi thẳng đến cửa hàng văn phòng phẩm, chọn truyện tranh, sổ tay, bút, dụng cụ tiện ích, thấy đồ trang sức nhỏ nhỏ xinh xinh cũng thuận tay mua cho cô.
Sau cùng lúc rời khỏi cửa hàng văn phòng phẩm, lại xách túi bé túi lớn.
Vì không cho tài xế đi theo, nên một mình Mộ Du Trầm xách chúng, Thư Minh Yên chủ động giơ tay ra: “Chú nhỏ, em cũng cầm một ít nhé.
”
Giọng cô non nớt, nhỏ nhẹ, ngoan đến không tưởng.
Liếc nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, Mộ Du Trầm chia một cái túi quà cho cô: “Em cầm cái này.
”
Bên trong là một vật trang sức nhỏ, rất nhẹ.
Hai người đi ra ngoài trung tâm thương mại, sau đó đi ngang qua một cửa hàng hoa, xuyên qua một tấm kính thủy tinh, các loại hoa tươi đẹp đan xen nhau, đều nở rất đẹp.
Mộ Du Trầm dừng lại, hỏi cô: “Thích hoa không?”
Thư Minh Yên chợt sững lại, vội vàng lắc đầu: “Em không thích hoa.
”
Cô sợ Mộ Du Trầm lại tiêu tiền, mở miệng hối thúc: “Chú nhỏ, trời tối rồi, chúng ta mau về nhà thôi, muộn quá ông nội Mộ sẽ lo lắng.
”
Mộ Du Trầm lại kéo cô đi vào bên trong: “Đặt chút hoa tươi trong phòng em, tâm tình sẽ tốt hơn.
”
Đi vào trong, chỉ hoa tươi được đặt xung quanh, anh nói: “Đi xem thử đi xem em thích loại nào?”
Thư Minh Yên lắc đầu: “Em không thích hoa, chú nhỏ, không cần mua.
”
Mộ Du Trầm nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào một chậu hoa nhỏ màu trắng: “Hoa này thế nào, đẹp không?”
Thư Minh Yên nhìn thấy bảng tên trên chậu hoa viết mấy chữ: “Lan Nam Phi”
Mộ Du Trầm đưa tay nhấc chậu hoa lên, bên trên có giới thiệu chi tiết về loại hoa này, sau khi đọc xong, anh quay lại: “Lan Nam Phi còn gọi là Hương Tuyết Lan, nó thích khí hậu ấm áp, ẩm ướt, có phải rất giống với Giang Nam của em không?”
Vốn dĩ Thư Minh Yên không có cảm giác gì với loài hoa này, nghe đến đây, sắc mặt thoáng dịu lại, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa màu trắng kia.
Mộ Du Trầm nói: “Ngôn ngữ của loài hoa này là thuần khiết và hạnh phúc, mua về để trong phòng em, coi như niềm hy vọng cho cuộc sống mới, mong những ngày sau của Nông Nông sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
”
Anh nhìn Thư Minh Yên: “Thích không?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thư Minh Yên nhìn chậu hoa, khóe môi cong lên một nụ cười, lần đầu tiên can cảm gật đầu: “Thích.
”
“Vậy mới đúng.
” – đáy mắt Mộ Du Trầm bị cô lây nhiễm ý cười, anh quay đi tính tiền, bảo chủ tiệm gói chậu hoa này lại.
Thư Minh Yên vẫn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng thiếu niên cao lớn phía trước, trong lòng chảy qua một tia ấm áp.
Từ huyện Mía đến An Cầm, trong lòng Thư Minh Yên vẫn luôn sợ hãi, cảm thấy con đường phía trước mênh mông, tràn ngập những điều cô không biết, cô lại không thân thiết với nhà họ Mộ, cho nên từ đầu đến cuối cô luôn cẩn thận từng li từng tí, sợ sẽ đi sai một bước.
Giờ phút này không biết tại sao, trái tim lơ lửng của cô dường như đã ổn định lại.
Thậm chí đối với cuộc sống sau này, còn dấy lên vài phần mong chờ.
**
Trên đường trở về, Thư Minh Yên đã thoải mái hơn nhiều khi ở trước mặt Mộ Du Trầm, Mộ Du Trầm hỏi cô cái gì, cô cũng đều cố gắng nói nhiều hơn mấy câu.
Hai người vẫn luôn trò chuyện dọc đường đi.
Lúc về đến nhà lớn đã rất muộn, màn đêm tối tăm, đèn trong sân đã sáng.
Vừa tiến vào phòng khách, Mộ Dữu chạy bước nhỏ qua: “Chú nhỏ, chú đi đâu vậy, sao về muộn thế?”
Đưa đồ trên tay cho người giúp việc, Mộ Du Trầm nhìn cô ấy một cái: “Còn hỏi chú, hôm nay con chạy đi đâu?”
“Cô út đưa con đến khu vui chơi, quan trọng là con không biết hôm nay chú về.
” – Mộ Dữu nói, nhưng vẫn luôn nhìn qua cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh Mộ Du Trầm.
Chiều cao giữa cô và cô gái nhỏ đó gần bằng nhau, nhưng cô gái nhỏ gầy hơn cô một chút, đôi mắt cũng rất xinh đẹp, trông rất ngoan ngoãn, rụt rè, có thể là sợ người lạ.
Mộ Du Trầm giới thiệu Mộ Dữu với Thư Minh Yên, lúc nói chuyện rất dịu dàng: “Đây là Trái Bưởi nhỏ mà anh nói với em, cùng tuổi với em.
”
Rất ít khi được nhìn thấy Mộ Du Trầm nhỏ giọng, nói chuyện dịu dàng như vậy, Mộ Dữu vô cùng tò mò: “Chú nhỏ, bình thường chú nói chuyện với con cũng không được dịu dàng như vậy?”
Mộ Du Trầm búng lên trán cô ấy một cái, hỏi ngược lại: “Bình thường con có ngoan vậy không?”
Mộ Dữu đau đớn ôm trán, bĩu môi, đi qua kéo Thư Minh Yên: “Tớ đưa cậu lên lầu tìm cô út.
”
Mộ Du Vãn đang tập yoga ở lầu ba, cô búi tóc cao lên, thân hình thon thả đẹp đẽ, động tác trôi chảy, sự non nớt như trẻ sơ sinh trên gương mặt vẫn còn chưa phai đi, ngũ quan tinh tế lại lộ ra phần trẻ con, giữa hai hàng lông mày lại lộ ra khí chất ôn nhu an tĩnh.
Âm nhạc êm tai vang lên trong phòng, đèn pha lê rực rỡ, ánh sáng chiếu rọi lên nửa gương mặt, làn da trắng nõn lộ ra chút hồng hào.
Vừa lên đến lầu, Mọ Dữu thấy cô ấy liền gọi: “Cô út, Minh Yên và chú nhỏ về rồi.
”
Mộ Du Vãn nghe thấy động tĩnh, từ thảm yoga đứng lên, cầm khăn lau mặt đi về phía bên này.
Thư Minh Yên chủ động chào hỏi: “Cô út xin chào, con tên là Minh Yên.
”
Mộ Du Vãn cúi xuống, dịu dàng nói: “Chú nhỏ mua quần áo cho con chưa?”
Giọng Mộ Du Vãn như nước chảy, gần gũi như con người của cô ấy vậy.
Thư Minh Yên gật đầu: “Mua rất nhiều.
”
Cô chỉ vào bộ quần áo trên người: “Đây cũng là mới mua.
”
Mộ Du Vãn cười lên rất xinh đẹp, ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm, vẻ mặt ôn hòa nói: “Vốn còn muốn đợi con tới sẽ dắt con đi mua, chú nhỏ con hôm nay cũng tích cực quá rồi, lát nữa phải khen nó mới được.
”
Đánh giá quần áo trên người Thư Minh Yên, cô khen ngợi: “Mắt nhìn đồ của nó cũng không tệ đó chứ.
”
Trong lúc nói chuyện, Thư Minh Yên cảm giác được mối quan hệ giữa chị em hai người chắc là rất tốt, từ đó cô cũng thấy thân thiết với Mộ Du Vãn hơn một chút.
Mộ Du Vãn nhìn thời gian: “Chắc Minh Yên đói bụng rồi, ông nội Mộ đã đến công ty, có thể về rất muộn, chúng ta không đợi ông nữa, cô đi thay quần áo rồi cũng xuống ăn cơm.
”
Mộ Du Vãn về phòng thay quần áo, Mộ Dữu đưa Thư Minh Yên đi tham quan phòng mình: “Tớ với cậu ở sát vách nhau, phòng ngủ chúng ta cũng không khác nhau lắm, sau này có chuyện gì có thể gọi tớ.
Ông nội rất bận, không ở nhà thường xuyên đâu, ngày thường trong nhà ngoài người giúp việc, chỉ còn cô út, chú nhỏ, tớ và cậu thôi.
Cô út và chú nhỏ cực kỳ tốt, đợi một thời gian nữa cậu sẽ quen với nơi này.
”
Mộ Dữu lấy từ trên bàn học của mình ra một quyển sách thiết kế rất đẹp, cô ấy đưa qua: “Cậu biết viết chữ không, buổi tối điền sở thích của cậu vào đây đi, tớ cũng điền của tớ, chúng ta đổi cho nhau, sau này sẽ là chị em tốt.
”
Thư Minh Yên nhận lấy, cười với Mộ Dữu: “Được.
”
**
Ông cụ Mộ không có ở đây, trên bàn ăn chỉ có bốn người, nhưng thức ăn lại rất phong phú.
Trong lúc ăn cơm, ông cụ Mộ có gọi điện thoại về, hỏi Minh Yên ở nhà thế nào, dặn dò Mộ Du Trầm và Mộ Du Vãn chăm sóc cô, đừng để cô quá cô đơn.
Cúp điện thọai, Mộ Du Trầm gắp cho Thư Minh Yên một miếng sườn: “Minh Yên gầy quá, nhất định phải ăn nhiều một chút, bây giờ đang trong độ tuổi phát triển cơ thể, ăn nhiều mới có thể cao lên.
”
“Cám ơn cô út.
” – Thư Minh Yên nghe lời gắp lên, bỏ vào miệng.
Mộ Du Vãn nở nụ cười hài lòng, nhớ đến lai lịch của cô, xót xa nói: “Ở đây không cần dè dặt quá, sau này nơi đây chính là nhà của con, chúng ta đều là người một nhà, có nhu cầu gì thì cứ nói.
”
Thư Minh Yên: “Dạ, con biết rồi.
”
Ăn cơm tối xong mọi người đi đến phòng khách, Mộ Dữu kéo Thư Minh Yên cùng nhau xem phim hoạt hình.
Theo thói quen thường ngày, từ trước đến nay đều là Mộ Du Trầm và Mộ Du Vãn thay phiên nhau xem tivi với Mộ Dữu, hôm nay đến lượt Mộ Dữu, Mộ Du Trầm thấy ba cô gái nhỏ ngồi cùng nhau liền đi lên lầu một mình.
Thư Minh Yên và Mộ Dữu chia ra ngồi hai bên của Mộ Du Vãn, trên tivi đang mở《Doraemon》, trên bàn trà có đủ loại đồ thức ăn vặt, còn có thức uống với mùi vị khác nhau.
Vừa mới đến nhà họ Mộ, trong lòng Thư Minh Yên vẫn còn có chút nặng nề, lúc này cô không tập trung xem tivi được.
Cô quay đầu nhìn cửa sổ sát đất ở đằng xa, bên ngoài cửa sổ trời tối đen, ngay cả ánh sáng cũng không có, trên kính thủy tinh đang phản chiếu hình ảnh ở trong phòng.
Bên tai là âm thanh náo nhiệt trong tivi, có lúc còn có tiếng của Mộ Dữu, còn có tiếng nhóp nhép nhai thức ăn.
Lúc ba mẹ còn sống, gia đình Thư Minh Yên cũng sẽ cùng nhau quây quần xem tivi, cô sẽ ngồi ở giữa.
Ngôi nhà ở trấn nhỏ trong huyện Mía không lớn như ở đây, nhưng rất ấm cúng.
Mà hôm nay, những ngày như vậy đã không còn nữa.
Thư Minh Yên yên tĩnh ngồi đó, cảm giác cô độc cùng xa lạ in hằn trong nội tâm giờ phút này được phóng đại vô hạn.
Đột nhiên cô rất muốn quay ngược thời gian về mấy tháng trước, hôm đó ba mẹ không lên thị trấn mua sắm, không có tai nạn giao thông, cả gia đình cô vẫn còn rất vui vẻ.
Cô có ba mẹ, có ông nội, có tất cả mọi thứ ở huyện Mía.
Mũi Thư Minh Yên đột nhiên chua xót, hốc mắt nóng lên cay xè, nước mắt ầng ậng, tầm mắt phía trước rất nhanh đã trở nên mơ hồ.
Cô sợ người khác nhìn thấy nênkhẽ cúi đầu, giả vờ như đang gãi ngứa, lấy tay lau nước mắt, tiếp tục xem tivi như không có gì xảy ra.
Mộ Du Trầm cầm điện thoại đi từ trên lầu xuống, ánh mắt liếc nhìn qua thì trông thấy Thư Minh Yên đang lén lút ngồi trên sofa lau nước mắt, bước chân thiếu niên khựng lại.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của nam sinh: “Cậu ra ngoài chưa, bao lâu nữa đến?”
Tối nay không có việc gì, bạn anh gọi đến tiệm net chơi game, Mộ Du Trầm đang định qua đó.
Mộ Du Trầm nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ gầy, đáng thương đang ngồi bên kia, nhất thời thất thần.
Cho đến khi có người ở bên kia điện thoại gọi anh vài tiếng, anh mới hoàn hồn, nói với người đó: “Cậu chơi đi, trong nhà có chút việc, tớ tạm thời không qua đâu.
”
Phương Khải Hạ: “Có việc gì sao, tối nay nhà cậu không phải do Mộ Du Vãn trông trẻ sao? Lần trước cậu đã cho tớ leo cây, lần này cũng vậy, anh Trầm à đừng có vậy chứ, tối nay tớ cũng gọi anh Mặc đến rồi.
”
“Có việc, hôm khác nói.
” – Mộ Du Trầm không đợi Phương Khải Hạ nói gì thêm, cúp điện thoại.
Cất điện thoại đi, Mộ Du Trầm đi về phía bên kia, đứng đối diện với người đang ngồi trên sofa, gọi một tiếng: “Tiểu Minh Yên.
”