Trêu chọc - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:05:07
Sát kỳ thi cuối kỳ, áp lực ngày càng đè nặng, Trần Sóc dường như bước quỹ đạo, bắt đầu nghiêm túc học hành, còn ngủ gục lớp nữa.
Những ngày hè oi bức, tiếng ve kêu râm ran ngừng.
Thật may, sốt.
, sốt giữa cái nắng nóng kinh khủng .
Đầu óc mơ màng trong tiết Toán.
Thầy Lưu đang chi chít bảng, còn mí mắt thì nặng trĩu, thể nào mở nổi.
Cho đến khi khuỷu tay ai đó chạm nhẹ: “Gọi lên bảng bài kìa.”
Trần Sóc nhẹ giọng nhắc nhở.
liếc , cảm kích vô cùng.
Không ngờ cũng ngày nhắc bài.
Bước lên bục giảng, đề bài, rõ ràng là một dạng bài cơ bản, cũng từng qua nhiều , nhưng đầu óc trống rỗng, chẳng nhớ nổi gì.
siết chặt viên phấn, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
“Còn bài bên cạnh, gọi ai lên đây nhỉ?”
“Thầy ơi, bài em , để em.”
Là Trần Sóc.
Anh bước lên cạnh , nhanh chóng các bước giải.
vẫn tìm mạch suy nghĩ.
càng lúc càng căng thẳng, thậm chí thú nhận với thầy rằng .
Không ngờ, trong lúc thầy Lưu kiểm tra học sinh khác thì Trần Sóc lén nhanh các bước giải quan trọng lên bài đang .
theo hướng dẫn của , dần tìm cảm giác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/treu-choc-hplz/chuong-8.html.]
“Cả hai bài đều đúng. Có vẻ dạo hai em bạn cùng bàn học hỏi lẫn .”
thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay nhờ Trần Sóc mà thoát nạn.
Tan học, định cảm ơn nhưng chuông vang lên thấy kéo đánh bóng rổ.
À, đúng , hôm nay trận đấu bóng rổ. Mà vốn mấy quan tâm đến mấy chuyện .
Trần Sóc để quên bình nước, mà bình nước , mỗi chơi bóng đều mang theo.
Theo tinh thần “nhân đạo”, quyết định mang sân bóng.
Nhìn đám đông chen chúc, mãi mới luồn trong.
“Ba điểm!”
Theo hướng những tiếng reo vang, thấy Trần Sóc trong bộ đồng phục đỏ, lau mồ hôi đập tay ăn mừng với đồng đội.
Lúc nào , xem xong cả trận đấu.
Khi trận đấu kết thúc, Trần Sóc cả đám bạn vây quanh. cúi xuống bình nước trong tay , chợt nhận hình như chẳng liên quan gì đến cả.
Đang định thì một đôi giày thể thao màu đen dừng mặt .
Ngẩng đầu lên thì thấy Trần Sóc đang : “Mang nước cho ?”
Anh nhận lấy bình nước từ tay , uống vài ngụm nhét tay .
“Lần mang nước thì gần chút, suýt nữa tìm thấy .”
Thu Vũ Miên Miên
“ thấy nhiều mang nước cho lắm mà.”
Cậu xoa nhẹ đầu : “ sẽ tìm .”
Kể từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa và Trần Sóc dường như chút khác biệt.
Mỗi ngày đều tự giác ở học bài với giờ tan học.
Còn thì chẳng hiểu cứ xuất hiện ở sân bóng để đưa nước cho .
Một bầu khí mơ hồ, khó tả cứ thế bao trùm lên hai chúng .