Trêu Nhầm Anh Trai
Chương 4
12
Trì Tự chống khuỷu tay ở mép sô pha, hơi khom lưng về phía tôi.
Một tay đưa về phía trước.
Tim tôi cũng đập nhanh theo.
Nhưng các ngón tay thon dài lại cầm ly rượu trước mặt tôi:
“Tôi thay cậu ấy uống.”
Tất cả mọi người im lặng, nhìn nhau, rồi nhìn về phía Trì Ngạn.
Trì Ngạn sắc mặt xấu hổ, nhìn tôi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi không thấy mừng vì có người uống rượu thay, mà ngược lại cảm xúc có chút thất vọng.
Tại sao anh không hôn tôi?
Chu An Nghiên tranh thủ cơ hội trêu chọc Trì Tự: “Oa, anh trai có ý với Tiểu Tiểu sao?”
Trì Tự không nhìn cô ta, tránh câu hỏi đó: “Đừng gọi anh trai, cảm giác thật kỳ quặc.”
Chu An Nghiên bị anh nói làm cho ngượng, vô thức nhìn tôi: “Vậy sao cậu ấy…”
“Cậu đừng nói linh tinh. Anh trai tôi là thủ khoa thành phố, sao có thể yêu cậu ấy? Hơn nữa tôi đã có chị dâu rồi.”
Trì Ngạn ngắt lời cô ta, giọng nói có phần khó chịu.
“Anh ấy chưa từng tham gia thi đại học, làm sao có thể tính là thủ khoa thành phố?” Có người chuyển đề tài.
“Thủ khoa kỳ thi trung học không được à! Anh ấy đến muộn mười phút, suýt nữa không được vào, nhưng cuối cùng vẫn đứng đầu thành phố.”
Ngón tay tôi đặt trên đầu gối, vô thức siết lại.
Trì Tự đang chuẩn bị uống rượu.
“Anh trai không thích em sao?” Tôi đột nhiên nói.
Trì Tự: “Cái gì?”
Trì Ngạn phản ứng còn rõ hơn: “Lâu Tiểu Tiểu, cậu đang nói cái gì vậy?”
Tôi cầm lấy cái ly trong tay Trì Tự, vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu lên, trực tiếp hôn lên môi anh.
Cả phòng phát ra những tiếng la lớn.
Trì Tự ngẩn ra một giây, ôm chặt eo tôi, chủ động hôn lại.
Đáng tiếc không kéo dài được mười giây.
Trì Ngạn ấn vai tôi, dùng sức kéo tôi lại.
Anh ta tức giận đến nỗi mặt đều biến dạng, nghiến răng nghiến lợi mắng tôi: “Cậu điên à!”
Tôi không quan tâm đến sắc mặt của anh ta, mạnh mẽ gỡ tay anh ta ra:
“Hôn thôi! Liên quan gì tới cậu!”
Trì Ngạn nghẹn lời, sắc mặt trắng bệch trong giây lát: “Chuyện của cậu không liên quan tới tôi, nhưng cậu cũng không thể hôn anh tôi!”
Tôi đứng dậy, nhìn Trì Tự: “Anh, chưa tới mười giây.”
Quay người đi về phía ban công.
Trì Tự nhìn mọi người, xin lỗi rồi đứng lên theo tôi.
Trì Ngạn sốt ruột: “Anh, anh đi đâu?”
Anh nắm chặt tay để lên môi, bình thản trả lời: “Anh có việc.”
13
Gió hè oi ả, hòa lẫn vài tiếng ve kêu ùa vào ban công.
Nhưng âm thanh gây phiền nhất vẫn là tiếng cửa trượt bị đá.
Trì Tự bị tôi đẩy vào tường.
Anh vòng một tay ra sau ôm eo tôi, người ngả ra sau, cúi đầu xuống hôn tôi.
Tôi hôn có chút mê muội, hô hấp cũng rối loạn, lấy tay nắm chặt góc áo anh: “Anh trai, sao anh không chọn hôn em?”
“Hôn môi trước mặt mọi người, sợ em ngại.” Anh nắm tay tôi.
“Vậy bây giờ thì sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Từ góc mắt, tôi còn có thể nhìn thấy Trì Ngạn và các anh em của anh ta, đang điên cuồng nhìn vào ban công.
Trì Tự nở nụ cười: “Rất thoải mái.”
“Chiều nay anh có ghen không?”
Anh khẽ ừ một tiếng: “Có một chút.”
“Vậy…… Nếu anh không thoải mái phải nói với em chứ.”
Trì Tự cúi mắt nhìn tôi: “Anh không thoải mái. Em đừng chơi với em ấy nữa, anh nhìn thấy rất khó chịu.”
Anh khẽ thở dài: “Thực sự rất khó chịu.”
Thật là biết nghe lời.
“Được. Vậy chúng ta đi thôi? Đổi chỗ khác hẹn hò.”
“Môi trường ở đây quá tệ.”
Trì Ngạn gần như đá vỡ cửa ban công, không ai có thể ngăn nổi sự điên loạn của anh ta.
Khi tôi mở cửa ban công, anh ta quá kích động, đến mức như dựng đứng lên.
“Con mẹ nó rõ ràng không chỉ mười giây!”
Tôi thản nhiên nói: “Ồ, vậy có lẽ là tôi đếm thời gian chậm rồi.”
Trì Tự nắm cánh tay anh ta, đẩy mạnh về phía sau:
“Sao lúc nào em cũng động tay động chân với con gái vậy?”
Trì Ngạn nở nụ cười cứng ngắc, giọng đầy châm biếm:
“Anh, anh làm gì vậy? Cô ấy thích em, anh biết không? Anh quản nhiều làm gì?”
Trì Tự dừng lại một lát, nghiêm mặt nói: “Dù cho cô ấy có thích em hay không, em cũng không thể động tay động chân với cô ấy.”
“Tôi không thích cậu.”
Không gian trở nên yên lặng.
Tôi nói từng chữ: “Tôi không thích cậu, Trì Ngạn. Tôi đã từng thích cậu, nhưng chút thích này đã sớm bị cậu làm cho hết rồi.”
Trì Ngạn giật giật môi: “Cậu có ý gì?”
“Tôi không phải đối tượng mập mờ của cậu. Hơn nữa tôi cảm thấy, cho dù là làm bạn, cũng không phù hợp.”
Còn có người muốn hòa giải: “Đây là chuyện gì vậy? Tất cả đều là bạn bè mà?”
Tôi nhìn về phía người đó, rồi nhìn những người có mặt: “Tôi và các cậu không phải bạn bè, chưa từng chơi cùng nhau.”
Thậm chí tôi còn chú ý đến nam sinh đã âm thầm nói muốn theo đuổi tôi:
“Còn cậu nữa. Tôi nghe nói cậu muốn theo đuổi tôi, nhưng lại sợ tôi chơi không nổi. Cậu lo xa quá rồi, tôi không có hứng thú với cậu đâu.”
Nam sinh đó bị tôi nhìn đến xấu hổ.
Sắc mặt Trì Ngạn rõ ràng trở nên càng khó coi, có lẽ là vì tôi làm cho anh ta mất mặt trước mọi người.
“Lâu Tiểu Tiểu, hôm nay cậu phát điên à? Nhìn ai cũng không vừa mắt cả? Có gan thì đừng liên lạc với tôi nữa.”
“Cảm ơn.”
Tôi quay lưng bỏ đi.
Nhưng khi xuống dưới lầu, tôi đã hối hận.
Tôi đã bỏ lại bạn trai của mình.
14
Trì Tự nhanh chóng xuống lầu, lái xe đưa tôi về nhà.
Trì Ngạn gọi cho tôi năm cuộc điện thoại, một cuộc tôi cũng không nhận, cuối cùng anh ta gửi WeChat cho tôi.
[Cậu thật giỏi.]
[Tôi không yêu đương với Chu An Nghiên.]
[Cậu cần gì phải làm lớn chuyện như vậy?]
Tôi gõ một câu, rồi xóa đi từng chữ, kéo anh ta vào danh sách đen.
Thật không đáng để lãng phí cảm xúc.
Xe dừng ở dưới tầng.
Khi tôi đang định xuống xe, Trì Tự kéo tôi lại, chân thành xin lỗi:
“Anh xin lỗi. Buổi chiều anh không nói rõ em là bạn gái anh.”
Tôi biết vì sao anh làm vậy, nhưng tôi vẫn hỏi thẳng: “Vì sao?”
Anh biểu hiện rất thẳng thắn: “Anh lo rằng em sẽ không muốn cho em ấy biết.”
“Em hiểu rồi.” Tôi nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy anh có còn chuyện gì mà chưa làm rõ không?”
Nếu như Trì Tự và tôi cùng khóa, vậy hắn và tôi hẳn là thi vào trung học phổ thông cùng một ngày.
Cùng một ngày, Trì Ngạn đưa giấy báo thi cho tôi, Trì Tự thiếu chút nữa không vào thi, sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Tôi cũng không chắc lắm:
“Anh trai, lần đầu tiên anh gặp em là khi nào?”
Trì Tự đặt tay lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn tôi một lúc:
“Lúc đó là anh.”
Tôi ngẩn ra một lúc, hiểu được ý của anh:
“Tại sao hôm đó anh không nói?”
“Bởi vì em đã chân thành thích Trì Ngạn ba năm. Anh không muốn để em lúc cuối cùng sẽ oán giận vì mình nhận lầm người.”
Trì Tự nghiêm túc trả lời:
“Tiểu Tiểu, cho dù em nhầm Trì Ngạn là anh, nhưng đó là thời gian ba năm chân thành của em.”
“Nhưng mà……”
Nếu như tôi không nghĩ rằng Trì Ngạn là nam sinh đó, tôi căn bản cũng sẽ không chú ý tới anh ta.
Trì Ngạn không phải là mẫu người tôi thích.
Tôi lấy tay đỡ trán, giọng đầy ảo não:
“Em thật sự là mù mặt, thậm chí còn thích thầm sai người.”
Trì Tự lấy tay nâng mặt tôi lên, nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt rất nghiêm túc, nghiêm giọng nói:
“Mù mặt sao? Đúng thật là có một chút. Nhưng cũng may lúc em thổ lộ cũng là nhận nhầm người. Quá trình hoàn toàn sai, nhưng kết quả lại đúng, em thật giỏi.”
Tôi biết anh đang cố ý an ủi tôi.
Nhưng không thể không nói, quả thực tôi cảm thấy rất dễ chịu.
Tôi đi theo bàn tay anh, tiến gần lại, vội vàng hôn anh một cái:
“Lần này nghiêm túc thổ lộ, em thích anh, Trì Tự.”
Sau đó, không biết chuyện gì đã xảy ra, ghế của tôi gần như bị chiếm hoàn toàn.
Chỉ nhớ anh có nói một câu: “Anh còn chưa hôn đủ.”
Dù sao thì tôi bị anh giữ chặt ở trên ghế, thỏa thích hôn môi.
Tôi vừa khéo có thể nhìn thấy, cửa sổ trời trên nóc xe là đêm hè đầy sao.
Đây là mùa hè.
Mùa hè của tình yêu cuồng nhiệt.
15
Thành tích thi đại học đã có.
Trì Tự cùng tôi tra điểm, tôi không dám xem, anh giúp tôi xem.
“Bao nhiêu điểm vậy?”
Tôi ước chừng khá cao, nhưng vẫn lo lắng, sợ phải đối mặt với một mối quan hệ yêu xa.
“Dù chưa rõ lắm, nhưng em đã có dự định tuyển sinh rồi.”
Anh kéo tay tôi ra khỏi mắt, giọng điệu đầy mong đợi: “Cái này…… Học muội, chúng ta cùng trường sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, sững sờ một lúc:
“Đây là…… là năm trăm! Trời ạ!”
Kỳ thi đại học này thực sự là lần thi tốt nhất của tôi.
Các bạn học bắt đầu hỏi thăm điểm thi.
Trì Ngạn thi cũng không tệ lắm.
Cả nhóm đều đang sôi nổi.
[Anh Trì nói cậu ấy sẽ đăng ký đại học F, có ai đi cùng không?]
Đại học F ở thành phố H.
Từ trước đến nay tôi rất ít khi nói chuyện phiếm trong nhóm, nhưng phá lệ gửi tin nhắn:
“Tôi đăng ký đại học A, có ai đi cùng không?”
Trong nhóm bỗng yên tĩnh.
Bởi vì bọn họ đều bị tôi bỏ lại phía sau rất xa.
Tôi vốn không muốn gặp lại Trì Ngạn, nhưng có một số đồ còn ở chỗ hắn.
Tôi hẹn Trì Ngạn đến quán cà phê.
“Lâu Tiểu Tiểu, tôi thật sự cho rằng cậu có năng lực, chẳng phải nói không liên lạc với tôi sao?”
Hôm nay hắn còn cố ý ăn mặc đẹp, một tay kéo ghế ra, thoải mái ngồi xuống.
Tôi không muốn cãi nhau với hắn, cố gắng hòa nhã nói chuyện:
“Cậu còn nhớ không? Sinh nhật lớp 10 của cậu, tôi tặng quà cho cậu.”
Hắn tựa lưng ra ghế, cúi đầu nghịch điện thoại:
“Đồ cậu đưa cho tôi nhiều quá, không nhớ nổi.”
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu:
“Là một cuốn sổ tay thủ công, trong bìa có kẹp giấy báo thi.”
Hắn thản nhiên đặt điện thoại xuống, tạo ra tiếng “đoàng” nhỏ:
“À, tôi nhớ ra rồi. Vậy thì sao?”
“Tôi muốn cậu trả lại cho tôi.”
Hắn chống cằm nhìn tôi, cố tình gây khó dễ người khác, cười một cách tự mãn:
“Cậu tặng cho tôi rồi, tại sao tôi phải trả lại cho cậu?”
Tôi nghĩ một chút: “Tôi mua lại cũng được.”
Trì Ngạn nhìn chằm chằm tôi một lúc: “Một cuốn sổ thì có gì quan trọng?”
Với tính cách của Trì Ngạn, nếu tôi nói cho hắn biết, hắn càng không trả lại cho tôi.
“Dù sao đối với cậu nó cũng không quan trọng, tôi chỉ muốn lấy lại. Cùng lắm thì cậu đưa ra điều kiện đi.”
Trì Ngạn cười khẩy: “Cậu muốn tôi đưa ra điều kiện sao?”
Ngay sau đó hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới, khuỷu tay chống lên mặt bàn, cầm lấy điện thoại:
“Được thôi, cậu lại đây hôn tôi, tôi quay video.”
“Trì Ngạn, cậu…” Tôi đứng bật dậy: “Bỏ đi, tôi không cần nữa.”
Tôi chỉ muốn lấy về, tặng cho Trì Tự tạo bất ngờ.
Lúc tôi ra khỏi quán cà phê, Trì Ngạn đuổi theo, chặn trước mặt tôi:
“Được rồi. Tôi xin lỗi cậu, được chưa? Tôi theo đuổi Chu An Nghiên chỉ là đánh cược với người khác, tôi căn bản không thích cậu ấy.”
Tôi ngạc nhiên một lúc lâu.
Tôi nghĩ rằng hắn thích Chu An Nghiên, cho dù chỉ là thích hời hợt.
“Sớm biết cậu tức giận như vậy…” Hắn muốn kéo cổ tay của tôi, nhưng tôi nhẹ nhàng tránh đi.
Trong đầu tôi hiện ra biểu hiện kỳ lạ của Chu An Nghiên hôm đó, lập tức có thể giải thích được.
“Cho nên, thứ đặt cược là nụ hôn đầu của cậu ấy?”
Trì Ngạn cười thờ ơ: “Là cậu ấy chủ động hôn tôi. Nếu không phải tôi có giới hạn……”
Hắn không thể nói tiếp được.
Bởi vì tôi không nhịn được mà không tát hắn ta.
Khoảng thời gian này tôi mới nhận ra bộ mặt thật của hắn.
Hắn đẹp trai, thành tích tốt, nhân duyên cũng tốt, nhưng ngoại trừ những thứ này, hắn chính là người rất thích chơi bời.
Trì Ngạn ngạc nhiên nhìn về phía tôi: “Cậu đánh tôi?”
Tôi nhìn hắn, thu tay lại, lùi lại hai bước:
“Trì Ngạn, cậu như vậy thật quá đáng. Trước kia tôi chỉ cảm thấy cậu có chút ngỗ nghịch, nhưng cũng xem như là người tốt, nhưng chuyện này so với tất cả mọi chuyện của cậu còn quá đáng hơn.”
Trì Ngạn lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, nhận ra mình đã động tay đánh người, vội xoay người chạy đi.
Chạy một mạch qua nửa con phố.
Tôi quay lại:
“Nếu cậu có video Chu An Nghiên hôn, tốt nhất xóa đi, như vậy không tốt.”
Mặt Trì Ngạn tối sầm lại.
Sau khi nói xong, tôi lập tức hối hận.
Thứ nhất, Trì Ngạn cũng sẽ không nghe tôi, thứ hai Chu An Nghiên vẫn còn chơi với hắn, chứng tỏ cô ta cũng không quá bận tâm.
Tôi vội vàng chạy.
Tôi thật sự không thể chơi nổi.
Tốt nhất là sau này không liên quan gì đến hắn nữa.