Tri Dư
Chương 1
1.
Triệu Thục phi là đích trưởng tỷ của ta.
Năm nàng 16, nàng cùng Lý Ngật An, lúc đó vẫn là Tấn vương định hôn. Sau đó, Thái tử qua đời, Lý Ngật An đăng cơ.
Triệu Nhạc Dư tự xin nhường chỗ, để con gái Trấn quốc đại tướng quân làm Hoàng hậu. Mà nàng trở thành Triệu Thục phi.
Chúng ta đã không gặp nhau lâu rồi.
Ta quỳ gối bên ngoài cửa cung Trường Thu, giấu ngón tay đầy vết loét dưới tay áo, chờ đích tỷ.
Khoảnh khắc rèm châu vang lên, ta nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Nương nương, bệ hạ hôm nay lại đến Nghênh Xuân điện gặp Vương Chiêu Nghi, ngài ấy đã hơn một tháng không đến thăm người rồi.”
“A Doanh, lòng bệ hạ đối với ta, ta biết. Chàng cố ý lạnh nhạt với ta, chính là vì sợ mọi người trong hậu cung ghen ghét ta mà thôi. Chúng ta không cần để ý.”
“Nhưng nương nương, còn tiếp tục như vậy……”
Các nàng đồng loạt nhìn thấy ta. Ta nhìn thấy mặt đích tỷ.
Mặc dù lúc ở trong gia phủ, nàng và thứ nữ chúng ta xưa nay giao tình rất ít, nhưng hôm nay người Triệu gia đã chết hơn phân nửa, một số người phải ở Mạc Bắc rất lâu, cả đời này không thể gặp lại.
Cho nên lúc nhìn thấy nàng, trong lòng ta vẫn cảm thấy ấm áp.
“Tham kiến nương nương.”
Triệu Nhạc Dư ra hiệu cho A Doanh đỡ ta dậy. Nàng đứng trước mặt ta, rũ mắt nhìn ta, thái độ dịu dàng: “Bổn cung nghe nói, ngươi phải chịu cực khổ ở Tân Giả Khố, lại nghĩ ra cách để trấn áp bệnh dịch, để cho Thánh thượng gặp ngươi đúng không?”
Nàng gật gật đầu: “Cuộc nói chuyện của ngươi ở trước điện đã thuyết phục được bệ hạ xem xét lại vụ án cũ năm đó, ngươi tuy là thứ nữ, nhưng từ nhỏ đã theo đích xuất cùng nhau học tập, xem ra thật sự là có tiến bộ. Ta thay phụ thân bị oan cảm tạ ngươi.”
Ta nghe xong lời này, nụ cười vừa hé không khỏi cứng đờ.
Triệu Nhạc Dư mở to đôi mắt thuần khiết, như không rành thế sự nói: “Nghe nói ngươi khăng khăng muốn gặp ta một lần. Ngươi có nỗi khổ gì? Ta có thể giải quyết cho ngươi. Nhưng ngươi không thể quyến rũ Hoàng thượng, chàng và ta đã quen biết nhau từ nhỏ, tình nghĩa sâu đậm.”
Ta sững sờ.
Cho dù là ở Tân Giả Khố đã quen thấy ngưu quỷ xà thần, tâm tư ác độc, ta cũng không có kinh ngạc như hôm nay.
Có nỗi khổ gì sao? Nàng thật sự không biết Tân Giả Khố là nơi nào à?
Lúc trước gia môn gặp nạn, chịu oan chịu tội, nam nữ đều bị lưu đày thành nô lệ.
Phụ thân vất vả xoay vòng, đưa tin cho nàng đang ở trong cung.
Nàng lại thản nhiên nói: “Hậu cung không được can chính, ta muốn sống thể diện.”
Lúc trước, chúng ta đều cho rằng tự thân nàng còn khó bảo toàn, nên đành phải từ bỏ.
Hôm nay xem ra, nàng thật sự đặt tình yêu của mình ở nơi chí cao vô thượng, sợ nếu mình đi cầu tình, chính là dùng lợi ích làm bẩn tình yêu, tổn thương tình lang của nàng.
Ta không thể không cười. Cười ta hao hết tâm tư thành một ác nhân như vậy, lại còn có thể giữ lại một chút ôn nhu dành cho nàng.
Triệu Nhạc Dư nhíu mày, A Doanh bên cạnh nàng đứng dậy, tát ta một cái.
“To gan. Nương nương tâm thiện, muốn giúp ngươi, ngươi không biết đủ lại còn dám cười? Ngươi thật cảm thấy mình cùng nương nương cùng họ cùng phủ, thì có thể bất tôn bất kính như thế sao?”
Triệu Nhạc Dư chậm rãi nói: “A Doanh, đủ rồi. Để người khác nhìn thấy thì ra thể thống gì.”
Ta dập đầu thật mạnh với nàng, thể hiện đủ tôn kính.
“Nương nương, nô tỳ cũng không có nỗi khổ. Đích thứ khác biệt, nương nương hôm nay gặp ta, ta đã cảm động đến rơi nước mắt, không cầu gì khác.”
Ngữ khí Triệu Nhạc Dư vẫn thản nhiên: “Vậy là tốt rồi. Muội đến một chuyến không dễ dàng, A Doanh, ngươi có một cái khăn dệt hoa văn hình trúc, mau lấy ra tặng cho muội muội đi. Mong sau này muội biết khí khái, biết cao thượng, đừng làm chuyện đầu cơ trục lợi nữa.”
Ta nhìn chằm chằm đôi trân châu cực lớn, sáng rực trên giày thêu của nàng, nắm chặt khăn tay, cúi đầu nói: “Vâng.”
Nàng không biết, khí khái từ đâu tới. Ta ở Tân Giả Khố tám năm, chỉ luyện được một thân ác cốt.
2.
Mấy cung nữ đưa ta ra cung. Đến cửa cung, ta mượn cớ xuất cung, thoát khỏi các nàng.
“Khăn đâu rồi?” Ta lo lắng gọi khẽ, tìm kiếm qua lại.
“Ai?” Một giọng nói trầm thấp, hung ác nham hiểm vang lên. Ta đảo mắt, mắt vừa nhìn thấy một vạt áo màu vàng, liền lập tức quỳ xuống.
“Nô tỳ Triệu Tri Dư bái kiến bệ hạ.”
“Ngẩng đầu lên.”
Ta ngẩng đầu, khuôn mặt đã sớm rưng rưng nước mắt, điềm đạm đáng yêu, như mưa sương trên cánh hoa đào.
Bệ hạ nhìn ta, híp híp mắt: “Ta nhớ rõ ngươi, tiểu nô tỳ miệng lưỡi sắc bén kia.”
“Ngươi trông rất giống một người.”
“Bẩm bệ hạ, Thục phi nương nương trong cung chính là đích trưởng tỷ của nô tỳ.”
Hắn nhìn ta, vẻ mặt hiện lên một tia hoảng hốt, thật giống như nhớ lại thời niên thiếu của mình.
Nhưng hôm nay hắn đã không còn trẻ nữa, tâm tình, ý chí, thậm chí hoài bão đều khác nhau rất lớn.
Hoàng đế lấy lại tinh thần: “Ngươi đang tìm cái gì?”
Ta cúi đầu: “Tìm khăn tỷ tặng cho nô tỳ, nô tỳ coi là trân quý, vô cùng coi trọng. Đây không chỉ là tâm ý của tỷ tỷ, mà còn là bởi vì mẫu thêu trên đó là trúc.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Trúc tử biết khí khái, biết cao thượng. Nhưng cũng phải có người tẩm bổ che chở mới có thể khỏe mạnh thành tài. Nô tỳ nguyện làm người bảo vệ trúc, ca ngợi sự cao thượng của nó.”
Hoàng đế nhìn ta và mỉm cười. Trái tim treo lơ lửng của ta ổn định lại, nhìn về phía hắn rồi nở nụ cười có chút ngượng ngùng.
“Nữ nhân này thật thú vị, triệu vào cung, phong mỹ nhân.”
Hắn tiện tay ném cho ta một chuỗi kim châu rồi sải bước rời đi, chỉ để lại những thái giám an bài mọi chuyện cho ta.
Ta cúi đầu, tiện tay nhét khăn đã tìm lại vào trong tay áo. Bóng rừng trúc che khuất vẻ mặt hờ hững của ta.
Triệu gia chỉ có cơ hội lật lại bản án, việc này không có kết luận, nhất định cần có người thổi gió bên gối cho Hoàng đế.
Ta vốn tưởng rằng tỷ tỷ có thể giúp ta, không nghĩ tới nàng đã sớm thành quỷ vẽ đường cho Hoàng đế. Ta chỉ có thể tự giúp mình.
Vừa rồi, khi các nàng nói chuyện phiếm, có nói Hoàng thượng đến Nghênh Xuân điện, ta liền ở đây cố ý vứt khăn để tìm.
Tỷ tỷ đắc ý với thời niên thiếu cùng Hoàng đế tình đầu ý hợp, vì thế cho đến bây giờ nàng vẫn không thay đổi tính tình của mình, nàng muốn thể diện, muốn thanh cao.
Nhưng chỉ sợ là nàng không biết, làm Hoàng đế sao có thể giống như làm vương gia nhàn tản.
Hắn đã quen làm hoàng đế, đã sớm thay đổi tâm tư. Hắn nhiều ngày chưa từng đến thăm nàng, có chắc là bởi vì muốn cố ý lạnh nhạt, sợ nàng trở thành cái đích cho mọi người trong hậu cung chỉ trích?
Một Hoàng đế, chẳng lẽ ngay cả nữ nhân của hắn cũng không bảo vệ được. Chỉ sợ là bởi vì tính tình của nàng và hắn đã sớm không hợp nữa, nàng ở trong mắt hắn bây giờ đã thành một người không thú vị mà thôi.
Những tâm tư này, ta đều nhanh chóng nghĩ rõ ràng trên đường xuất cung.
Cuối cùng quyết định, dùng khuôn mặt tương tự tỷ tỷ này gợi lên tình cũ của hắn, dùng tính cách bất đồng khiến cho hắn tò mò.
Hắn sẽ không từ chối việc cho ta vào cung. Tỷ tỷ hồ đồ, không tranh không đoạt, làm hại cả nhà.
Mà Hoàng đế, vốn nên là một cái vương miện treo đầy trân châu. Ta hao hết tâm tư, thiết kế lừa gạt, cũng muốn đem tất cả vinh quang đeo ở giữa búi tóc của ta.
Như vậy, ta mới có thể bảo vệ cả nhà được lâu dài,được an ổn. Con đường của ta, lúc này mới bắt đầu.
3.
Ta nhìn bản thân mình trong gương, không chút do dự bỏ tay vào trong dược cao. Sau khi cảm giác thiêu đốt thấu xương qua đi, là cảm giác ngứa ngáy giống như kiến cắn.
Khi lấy ra, hai tay đã loang lổ vết máu.
“Nương nương, chỉ cần mỗi ngày ngâm ba lần, chờ vết sẹo biến mất, tay của người sẽ trắng mịn trở lại.”
Ta nhìn chằm chằm thái y, trên mặt hắn còn mang theo chút khoái ý.
Hắn là người của Vương Chiêu Nghi, được phái tới tra tấn ta, lấy danh hiệu giúp ta trị mụn nhọt trên tay, nhưng thực ra lại chọn loại thuốc mỡ mạnh nhất, khiến ta thống khổ không chịu nổi.
Ta liền rưng rưng nước mắt, nhỏ giọng nhát gan hỏi: “Thái y, thuốc này đau quá, có cách ôn hòa nào khác không?”
Thái y lắc đầu: “Thứ cho vi thần vô năng, chỉ có một phương thuốc này. Nương nương nếu thân kiều thể quý, sao lại làm cho tay đầy mụn nhọt như vậy chứ?”
Trong cung ai mà không biết, ta ban đầu chỉ là một nô tài phục vụ trong Tân Giả Khố, lời này của hắn là đang châm chọc.
Chờ hắn đi rồi, ta liền thu lại bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia, mặt không chút thay đổi nhìn vết máu trên hai tay.
Mẫu thân ta vẫn còn ở Mạc Bắc. Khi đó ta bởi vì chưa đầy mười tuổi, mới có thể may mắn được miễn trừ lưu đày.
Mẫu thân ta là một thiếp thất nhát gan, vì che chở ta, kéo xích điên cuồng chạy hơn mười bước đến bên ta.
“Dư Dư, đừng khóc nữa, mẫu thân chỉ đi ngắm tuyết thôi, con ở kinh thành không nhìn thấy tuyết lớn như vậy đâu.”
Những lời này của bà còn chưa nói xong, quan binh đi theo liền kéo tóc của bà, hung tợn kéo bà trở về, dùng roi quất bà.
“Còn dám chạy, cho ngươi làm phản này!”
Đến nay ta vẫn không quên được hình ảnh đó. Ta hít sâu một hơi, rồi một lần nữa ngâm ngón tay vào trong thuốc mỡ đau đớn, vì cứu cha mẹ ta, chuyện gì ta cũng nguyện ý làm.
Tám năm trước, Triệu gia vô tội lại bị liên luỵ vào vụ án Thái tử mưu nghịch, khi đó bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, lúc này mới không điều tra kỹ đã ra lệnh trừng phạt thật nặng.
Rõ ràng ta là một nô tài Tân Giả Khố như vậy, chỉ với một chút công lao cũng có thể khuyên nhủ Hoàng Thượng trọng thẩm.
Vì sao khi đó đích tỷ không nói? Thể diện của nàng thật sự còn hơn cả tính mạng của cả nhà sao?
“Triệu mỹ nhân, Thục phi cho mời.”
Một giọng nói truyền đến, cao cao tại thượng. Ta quay đầu, nhìn thấy tỳ nữ bên người đích tỷ, A Doanh.
Trở lại Trường Thu cung, lúc này đây, thời gian ta quỳ càng dài.
A Doanh nói, Thục phi là người có địa vị cao trong cung. Người mới vào cung, theo lý nên kính Thục phi một chén trà.
Ta bưng chén trà nặng trịch, quỳ ở ngoài cửa.
Thời gian trôi qua chậm chạp như giọt nước từ mũi kim, cánh tay ta đau nhức, lưng đổ đầy mồ hôi.
Bàn tay vừa phải chịu cơn đau từ thuốc mỡ giờ lại cầm chén trà nóng, khiến vết thương càng đau đớn.
Nhưng đợi đến trưa, mới nhìn thấy tỷ tỷ tốt của ta. Nàng cúi đầu: “Ngươi cũng biết sai sao. Triệu Tri Dư, nếu ngươi an phận, bổn cung tự nhiên sẽ cho ngươi một cuộc sống an ổn. Nhưng ngươi lại sử dụng chút thủ đoạn nhỏ này, dám nghĩ tới người ngươi không nên nghĩ!”
Nàng ngay cả nhắc tới phụ thân mang tội, cũng vân đạm phong khinh. Hôm nay lại nghiêm mặt, lộ ra uy nghiêm của Nhất Cung Chi Chủ.
Ta dập đầu, nhẹ giọng ôn nhu nói: “Tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi. Ngày đó cũng không phải là ta cố ý quyến rũ Hoàng thượng, mà là Hoàng thượng ngoài ý muốn nhặt được khăn tỷ tỷ tặng cho ta. Ngài ấy nhìn thấy khăn, nghĩ đến cố nhân, lại phải cố kiềm nén, sợ sủng ái người quá nhiều khiến người có kẻ địch ở hậu cung.”
“Tỷ tỷ, sở dĩ Hoàng thượng cố ý muốn phong ta làm mỹ nhân, tất cả đều là bởi vì nhớ nhung người, ngài ấy đến trong cung của ta, cũng chỉ là cùng ta tán gẫu chuyện khi còn bé của người mà thôi.”
Những lời này hiển nhiên đâm trúng trái tim đích tỷ. Sắc mặt của nàng trong nháy mắt mềm mại, nhẹ giọng nói: “Chàng quả nhiên vẫn chung tình với ta, thâm tình chân thành thiếu niên lang…”
Ta ngẩng đầu, cung kính đưa chén trà qua: “Từ xưa đích thứ khác biệt, đích tỷ vi tôn, ta không dám mạo phạm, ta ở lại Di Hòa điện, cũng chỉ là vì làm bồ câu đưa thư, đem mọi sự thiên vị không thể tuyên cáo của bệ hạ truyền đạt cho tỷ tỷ. Cũng làm thanh khoái đao, trợ giúp tỷ tỷ thu thập người không tốt với tỷ tỷ.”
Sau những lời này, vẻ mặt đích tỷ thay đổi, nàng nhìn ta gật đầu, nhận lấy chén trà.
“Ngươi cũng biết bổn phận của mình.”
Ta nhìn A Doanh đang rũ mắt nhìn mình, trong lòng mỉm cười, đúng vậy, Triệu Nhạc Dư cảm thấy bổn phận của ta chính là làm một thứ nữ ti tiện nhất.
Ngay cả một cung nữ bên cạnh đích nữ cũng không kém hơn nàng. Ta quỳ xuống, dập đầu với nàng.