Tri Hòa
Chương 5
15.
Con người ấy mà, cứ nhắc đến là sẽ xuất hiện.
Mấy ngày trước ta chỉ thuận lời nhắc đến Bùi Khanh Chi với Phù Cừ mà thôi, không ngờ lúc kéo doanh trướng ra lại thấy bóng người gầy gò của hắn.
Hắn nói, là hắn cố ý đến tìm ta.
Ta không hỏi hắn có chuyện gì.
Hắn chủ động lại gần ta, không ngừng nói xin lỗi ta, nói những lời tâm tình êm tai mà ta từng muốn nghe.
Bùi Khanh Chi nói, thật ra hắn biết việc Doãn Vân Mộng rơi xuống là do nàng ta cố ý, nhưng lúc đó hắn tức giận vì ta gọi hắn đến rồi lại đuổi hắn ra khỏi cung nên cố ý muốn cho ta một bài học.
“An Hòa! Ta sai rồi! Ta không nên ỷ vào việc nàng thích ta mà không biết điểm dừng, là tình yêu của nàng dát vàng lên ta nên ta mới ngang nhiên xem mình là Phật.”
“Chuyện Doãn Vân Mộng là ta có lỗi với nàng, vì chuyện này ta đã không ngừng tự trách bản thân, nhưng xin nàng tin ta, người ta thích vẫn luôn là nàng! Ta chỉ chăm sóc nàng ta vì nàng ta là bạn cũ của ta mà thôi.”
“Hơn nữa sau này ta đã điều tra rõ, những bức thư và lời nhắn ngươi gửi đều do nàng ta chặn! Về sau ta mới biết lúc đó ngươi cần ta như vậy!”
“An Hòa, đều tại ta, đều do ta nên nàng mới phải chịu đựng nhiều như vậy. Ta đã nói rõ với Doãn Vân Mộng, cũng đã đưa nàng ta rời phủ, sau này nàng ta sẽ không còn ảnh hưởng gì đến chúng ta nữa.”
“Vậy nên nàng có thể cho ta một cơ hội nữa để đền bù cho nàng không? Đền bù cho nàng! Ta thật sự không muốn mất nàng, An Hòa!”
Hắn vừa nói vừa khóc, trong mắt đều là tình yêu.
Ta lại vô cùng tỉnh táo nhìn hắn mà nhíu mày.
Mấy ngày trước trong kinh thành truyền ra tin tức, vào ngày Bùi Khanh Chi biết ta trở về Tần Dương Quan, sau khi hồi phủ hắn đã cãi nhau với Doãn Vân Mộng.
Không biết hai người họ nói gì mà Bùi Khanh Chi thiếu chút nữa bóp chết Doãn Vân Mộng.
Lúc Phù Cừ nghe được tin, nàng ấy kể lại cho ta sinh động như thật: “Công chúa, người không biết đâu, bọn họ nói lúc Bùi Thiếu sư bóp cổ Doãn cô nương, hai mắt đỏ bừng như Tu La, miệng không ngừng nói: “Đều do ngươi, đồ độc phụ nhà ngươi, nếu không phải ngươi thì sao nàng ấy lại nghĩ đến chuyện đó!”.”
“Người biết cuối cùng Doãn cô nương được đưa đi đâu không? Chính là nhà mà bà bà nàng ta muốn đưa nàng ta đến tái giá đó!”
Phù Cừ rất hưng phấn, có cảm giác hưng phấn của người thấy cảnh ác giả ác báo.
Ta nghe xong lại rất bình tĩnh, trong lòng không chút gợn sóng.
Chỉ là rất kinh ngạc… Không ngờ một thánh nhân như Bùi Khanh Chi lại là người đổ mọi tội lỗi mình gây nên lên người một nữ nhân.
Giống như lời vừa hắn y nói với ta.
Nếu như không phải là hắn ngầm cho phép thì sao Doãn Vân Mộng lại có can đảm chặn thư được?
Nam nhân mà, cuối cùng sẽ biến xao nhãng của mình thành nữ nhân quyến rũ, mà quên rằng chính bản thân mình mới là người có ý định đó.
Rõ ràng là thích cảm giác hai nữ nhân tranh giành nhau nhưng lúc mất đi rồi lại nói mình thâm tình.
Ta đánh giá Bùi Khanh Chi.
Chỉ mới hơn một tháng không gặp, tinh thần hắn đã sa sút hơn nhiều, khuôn mặt sạch sẽ cũng đầy sự mệt mỏi.
Giống như… sống không được tốt vậy.
Nhưng điều này thì liên quan gì đến ta?
Ta không bị bệnh, cũng không thích hắn.
Ta nói với hắn: “Không được đâu Bùi Thiếu sư.”
Rồi lại độc ác nói tiếp: “Thật ra ta căn bản chưa từng thích ngươi, ta chỉ xem ngươi như thế thân mà thôi.”
“Những chuyện ta làm với ngươi khi ta bị bệnh thật ra là những chuyện ta từng làm với một người khác.”
“Ta chỉ là nhìn ngươi rồi nhớ đến người khác mà thôi, nếu như không phải ngươi có vài điểm tương đồng với hắn thì cho dù ta có bệnh đi chăng nữa cũng sẽ không thích ngươi!”
Vẻ mặt Bùi Khanh Chi lúc đó rất khó để diễn tả bằng lời.
Kinh ngạc.
Không dám tin.
Tái mét.
Nhục nhã.
Thậm chí hắn không từ bỏ mà còn hỏi ta: “Vậy những lúc ngươi gọi ta Tam lang đều là giả sao?”
“An Hòa, ta không tin!”
Hắn bị bệnh gì vậy?
Lúc đầu ta không muốn đả kích hắn nặng nề như vậy.
Ha, đây là hắn ép ta!
Thế là ta nhìn hắn với vẻ mặt “ngươi đang nói nhăng nói cuội gì vậy”.
Rồi hừ một tiếng: “Bùi Thiếu sư nghĩ gì vậy?”
“Gọi ngươi là Tam lang là vì hắn đứng thứ ba trong nhà, Tam lang là Trần Tiễn Tri, Trần Tam lang chứ không phải Bùi Tam lang ngươi!”
16.
Lúc Bùi Khanh Chi về vẫn còn chưa ổn định được.
Ta có thể thấy chuyện này khiến hắn chịu đả kích rất lớn, ngay cả giấy thông quan cũng quên cầm.
Ta cũng không nói gì, giả vờ như không nhìn thấy.
Sau đó đợi hắn và các tùy tùng rời đi rồi mới thẳng tay ném vào chuồng heo.
…
Tiễn ôn thần này đi, việc sắp xếp lại mọi thứ cũng hoàn thành, cuối cùng ta cũng có thời gian rảnh, ta dẫn Phù Cừ đi thăm quan nơi ta đã từng ở suốt tám năm.
Phù Cừ rất hưng phấn, trên đường đi nàng ấy nói với ta rất nhiều chuyện.
Cho đến khi ta mua cho nàng đồ chơi bằng đường, hời hợt nói với nàng ấy: “Mấy ngày nữa ngươi thay ta về kinh thành một chuyến đi.”
Đến đường nàng cũng không ăn, quạt cũng không chơi nữa.
Môi mím chặt, cứ như thế đứng đó khóc đến mức mắt đỏ bừng như thỏ: “Hu hu, công chúa, người chê nô tỳ ăn nhiều rồi đuổi nô tỳ đi sao? Nô tỳ có thể không ăn nữa! Người đừng đuổi nô tỳ đi!”
Ta buồn cười, gõ một cái vào đầu nàng ấy.
Kiên nhẫn giải thích với nàng ấy một lúc lâu nàng ấy mới chấp nhận việc ta không phải đuổi nàng ấy đi.
Ta nói với Phù Cừ, thật ra thiếu niên ta gặp ở tiệc thưởng hoa ngày đó là đệ đệ của phó tướng dưới trướng ta.
Y luôn nói khi nào hồi kinh nhất định phải giới thiệu chúng ta làm quen với nhau.
Nhưng ta không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong trường hợp như vậy.
Cho nên ta nói nàng hồi kinh: “Sau khi ngươi quay về thì dựa theo danh sách này chăm sóc cho người nhà của các tướng sĩ giúp ta.”
Phù Cừ uất ức nói: “Vậy công chúa thì sao?”
Ta?
“Đương nhiên là sau khi ta làm xong chuyện sẽ về tìm ngươi rồi.”
Phù Cừ vẫn bất mãn như cũ, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý: “Công chúa, vậy người phải đi tìm nô tỳ sớm chút nha!”
Ta xoa đầu nàng, cười đồng ý: “Được.”
Vì để dỗ nàng ấy, ta không thể không hứa với nàng, cũng tiếp tục kể chuyện cho nàng nghe.
“Trước tiên ngươi lau hết nước mắt đi đã, lau xong ta sẽ kể cho ngươi.”
Phù Cừ nhanh chóng lau sạch nước mắt trên mặt: “Nô tỳ đã lau xong rồi công chúa! Nô tỳ nghe được rồi!”
“Thật ngoan.”
Vậy, bắt đầu kể từ đâu đây?
Ừm…
“Kể từ khi ta bắt đầu tỉnh lại trên chiến trường đi.”
“Lúc ta tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở sườn đất nhỏ đã dẫn ngươi đến lần trước.”
“Khi đó trận chiến đã kết thúc, bên cạnh ta là núi thây biển máu nhiều không đếm xuể.”
“Lúc đó ta đứng trong núi thây, thứ chống đỡ ta chính là một cây chiến kỳ Thẩm gia bị người ta bẻ gãy.”
“Phù Cừ, ngươi đã từng thấy cảnh tất cả mọi người đều không nói chuyện chưa?”
“Nô tỳ thấy rồi.”
“Quá yên tĩnh, tất cả đều quá yên tĩnh.”
“Hai vạn người, cộng với quân địch, hơn hai vạn người nhưng không ai có thể nói chuyện với ta.”
“Ta từ quỳ đến đứng, đẩy thi thể chắn trước mặt ta ra, không chút do dự đi ra khỏi địa ngục trần gian kia.”
“Ta cứ như vậy đi về phía trước, cứ thế đi về phía trước, đột nhiên phát hiện, ta không nhớ được chuyện gì cả!”
“Ta mất trí nhớ, Phù Cừ.”
“Sau đó ta được đón về cung, những chuyện sau đó ngươi cũng biết.”
“Nhưng bây giờ ta lại nhớ ra rồi.”
“Ngươi biết ta nhớ ra chuyện gì không?”
“Ta nhớ, thi thể ta đẩy ra ngày đó chính là Trần Tiễn Tri vì bảo vệ ta mà chết.”
“Là người ta khắc vào tim nhưng lại quên mất.”
Giây phút ta đẩy chàng ra, chàng như trải qua cái chết thứ hai.
17.
Ha ha, có phải bị ta lừa rồi không?
Thật ra làm gì có vở kịch nào kịch tính đến thế, ta chỉ đùa Phù Cừ mà thôi.
Ta vẫn còn nhớ, hôm đó bầu trời xám xịt.
Người của chúng ta quá ít.
Đúng là rất ít.
Tiếng trống trận vang lên như cắt ngang bầu trời tối như màu mực, lại là một đêm chém giết.
Quân địch khí thế hung hãn, chúng ta ở nơi này ba ngày ba đêm cũng đã sức cùng lực kiệt.
Cho nên cuối cùng, Trần Tiễn Tri đúng là bảo vệ ta mà chết.
Chỉ là chàng cắm lá cờ cuối cùng của Thẩm gia vào sau lưng ta.
Cùng ta tựa sát vào nhau, quỳ gối trong núi thây biển lửa.
18.
Phù Cừ đến chưa được bao lâu đã phải quay lại kinh thành.
Sau khi thu xếp xong cho những người theo danh sách, nàng ấy bắt đầu ngày đêm đợi tin tức của Công chúa Chiêu Dương.
Mùa xuân Thừa Dương năm hai mươi tư, Tần Dương Quan truyền đến tin tức công chúa đại thắng mười hai tộc Kim Xích.
Mùa hè năm hai mươi lăm, nàng bị thương tại tuyến phòng ngự phía Bắc nước Lương.
Mùa xuân năm hai mươi sáu, nàng dẫn đầu ba ngàn lính tinh nhuệ đánh thẳng đến thành thứ sử của nước Hạ.
Lúc vung đao chém, rượu vẫn còn ấm.
Đến đây, mối thù diệt binh chỉ còn lại thành An Tam.
Mùa đông năm hai mươi tám, Công chúa Chiêu Dương tiêu diệt đám phản tặc cuối cùng.
Cùng năm đó, nàng chết vì bệnh tật trong tuyết lớn tại Tần Dương Quan.
Tỳ nữ Phù Cừ nhận được tin khóc đến ngất xỉu, rất lâu sau vẫn không thể tin được.
19.
Tháng sau.
Vào thời điểm hoa hải đường nở rộ.
Một nữ tử mặc y phục hồng, một người một ngựa du lịch non sống.
Nàng đột nhiên nhìn thấy một người cưỡi ngựa cách đó không xa, không ngừng vẫy quân kỳ trong tay, cười hứa hẹn với nàng:
“Thần nguyện lấy thân làm cờ, chúc Thẩm tướng quân của chúng ta một cuộc sống suôn sẻ, đạt được mọi điều mình mong muốn!”
20. Ngoại truyện
Tần Dương Quan.
Cửa sinh tử.
Cát vàng bao phủ mặt đất.
Khi An Hòa đẩy thi thể trước mặt ra đi về phía trước, trong đống xác chết dường như có động tĩnh gfi đó.
Máu tươi thấm đẫm hai mắt, trong tầm mắt mờ nhạt của mình cùng hơi thở cuối cùng còn sót lại, chàng nhìn bóng lưng nàng từ từ đứng lên rồi lại bất lực ngã xuống.
“An Hòa… đừng quay đầu.”
“Đừng nhớ đến ta, quên ta đi, bắt đầu cuộc sống mới của nàng.”
…
Có Phật nghe thấy lời cầu nguyện của chàng.
…
“Các ngươi mau nhìn đi! Người kia có phải Công chúa An Hòa không?”
“Đúng rồi!”
“Công chúa An Hòa! Công chúa An Hòa!”
“Các ngươi là ai? Vì sao… lại gọi ta là công chúa?”
[Hết]