Tri Hoan
Chương 4
12.
Sự nghiệp của tôi thuận buồm xuôi gió, làm ăn càng làm càng lớn, kiếm được không ít tiền.
Tôi lên kế hoạch cho mình một năm hai chuyến du lịch, nơi mình muốn đi, tự mình cố gắng kiếm tiền đi, không cần có người đi cùng cũng có thể chơi rất vui vẻ.
Cuộc sống của người phụ nữ ly hôn càng ngày càng đặc sắc, bạn thân nói cả người tôi tản ra hào quang.
Cuộc sống sau khi kết hôn của Chu Cảnh Thừa và Bạch Đường lại không dễ chịu như vậy.
Lúc trước Chu Cảnh Thừa mua nhẫn kim cương cho Bạch Đường là vay mượn, mỗi tháng ngoại trừ trả tiền vốn, còn có lãi suất kếch xù.
Sau khi tiền lương hàng tháng của anh ta trả hết khoản vay, liền không còn lại bao nhiêu.
Bạch Đường đã quen tiêu tiền như nước.
Mỗi ngày cô ta đều phải ăn hoa quả nhập khẩu và tổ yến, chỉ ăn những thứ này đã tốn mấy trăm tệ.
Chu Cảnh Thừa siết chặt đai lưng quần sống qua ngày.
Tình cờ gặp gỡ bạn bè, anh ta nghe bạn chung nhắc tới tôi:
“Hạ Tri Hoan bây giờ rất lợi hại, năm đầu tiên cô ấy mở công ty đã kiếm được hơn một triệu, đây mới chỉ là bắt đầu, chỉ sợ sau này sẽ kiếm được nhiều hơn.”
Chu Cảnh Thừa nghe xong trong lòng rất khó chịu.
Anh ta làm bộ như không quan tâm, lẳng lặng nghe.
Người bạn còn nói:
“Nghe nói Trầm Du An đang theo đuổi cô ấy, hai người bọn họ rất xứng đôi, công ty của hai người còn có qua lại làm ăn, lại biết rõ nhau, không biết khi nào mới có thể uống được rượu mừng của bọn họ.”
“Tôi còn rất khâm phục cô ấy, xảy ra nhiều chuyện như vậy lại vẫn có thể cười trừ, dùng sự nghiệp đánh một trận trở mình xinh đẹp, đúng là tấm gương đáng để tôi học tập.”
“Người ta bây giờ có tiền có nhan, lại còn trẻ, muốn tìm loại đàn ông nào mà không được? Người theo đuổi cô ấy còn rất nhiều.”
Chu Cảnh Thừa ngồi trong góc rầu rĩ uống rượu, nghe đến đây, anh ta tức giận thiếu chút nữa bóp nát ly rượu trong tay.
Từ trong phòng bao đi ra, Chu Cảnh Thừa vốn muốn đến quầy lễ tân thanh toán sổ sách, dùng cái này để chứng minh anh ta không túng quẫn như vậy.
Nhưng sau khi tính toán hóa đơn lại thấy phải trả hơn hai ngàn, anh ta nhìn số dư không còn lại bao nhiêu trong thẻ, yên lặng trả hóa đơn lại cho nhân viên thu ngân.
Bạn bè từ phòng bao đi ra, chuẩn bị đến quầy lễ tân trả tiền, vừa vặn nhìn thấy Chu Cảnh Thừa cầm hóa đơn trong tay đưa cho nhân viên thu ngân.
Liền cười đi tới, khoác vai Chu Cảnh Thừa:
“Cảnh Thừa, cậu cũng quá khách khí rồi, vậy cám ơn cậu, bữa này cậu mời, bữa sau tôi mời.”
Chu Cảnh Thừa sửng sốt, nói đến nước này rồi.
Nếu anh ta không trả tiền anh ta sẽ bị mất mặt trước mặt bạn bè.
Chu Cảnh Thừa lấy thẻ ra thanh toán.
“Tôi đi toilet một chút. ”
Anh ta bỏ lại câu này, đi vào toilet.
Chu Cảnh Thừa rửa mặt trong toilet, lúc đi ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Anh ta tưởng mình hoa mắt, dụi dụi mắt, thấy Bạch Đường cùng một người đàn ông ôm eo đi vào một căn phòng xa xa.
13.
Bạch Đường sau khi kết hôn liền không đi làm nữa, hai giờ trước, cô ta gửi tin nhắn hỏi anh ta mấy giờ trở về.
Anh ta trả lời: “Vẫn chưa xác định được.”
Cô ta nói bạn thân hẹn cô ta đi dạo phố xem phim, buổi tối phim kết thúc quá muộn nên sẽ ngủ ở nhà bạn thân.
Không nghĩ tới, cô ta cũng ở trong hộp đêm, còn kề vai sát cánh với một người đàn ông lớn tuổi hơn cô ta không ít.
Chu Cảnh Thừa nổi giận, anh ta đi lên phía trước, đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng, một người đàn ông tên Tạ tổng đang ôm Bạch Đường vào lòng hôn.
Chu Cảnh Thừa cầm chai rượu xông lên đập vào đầu Tạ tổng.
Trên đầu Tạ tổng bị đập chảy máu, Bạch Đường hét lên một tiếng:
“A – – Chu Cảnh Thừa, anh điên rồi sao?”
“Tôi thấy người điên rồi là cô! Dám ăn vụng sau lưng tôi! ”
Chu Cảnh Thừa bắt lấy Bạch Đường đi ra ngoài.
Hai người đứng trên đường cãi nhau, Chu Cảnh Thừa tát Bạch Đường một bạt tai, chất vấn:
“Người đàn ông kia là ai?”
“Anh ấy là người yêu cũ của em, lần trước em mang thai chính là con của anh ấy.”
Bạch Đường giãy khỏi tay Chu Cảnh Thừa:
“Anh làm anh ấy bị thương, bây giờ em muốn trở lại xem anh ấy có chuyện gì hay không.”
Chu Cảnh Thừa túm lấy Bạch Đường, gọi một chiếc taxi, nhét cô ta vào ghế sau, để tài xế taxi đi về nhà.
Đôi mắt anh ta đỏ tươi, phảng phất một giây sau liền hận không thể giết Bạch Đường:
“Bạch Đường, cô có biết giữ phép tắc của người phụ nữ không hả! Lại còn hôn thằng đó, cô có thấy ghê tởm không hả?”
Bạch Đường phủ nhận:
“Anh nhìn nhầm rồi. Chỉ là bằng hữu gặp mặt thôi, trong mắt em dính bụi nên anh ấy liền giúp em thổi, nào có xấu xa như anh nghĩ như vậy?”
“Hộp đêm lấy bụi ở đâu ra? Cô còn ngụy biện? ”
Chu Cảnh Thừa bóp cổ Bạch Đường.
Sợ tới mức tài xế vội vàng tấp xe vào lề:
“Hai người cãi nhau có thể đi xuống cãi nhau được không? Tôi không nhận đơn này, hai người xuống xe đi.”
Chu Cảnh Thừa và Bạch Đường bị đuổi xuống xe, hai người đi bộ về nhà.
Bạch Đường sợ Chu Cảnh Thừa làm tổn thương cô ta, sợ hãi nói:
“Ông xã, em nói thật với anh, Tạ tổng có một hạng mục kiếm tiền, em vốn muốn tìm hiểu, để anh đi ra ngoài làm, cũng không phải như anh nghĩ.”
“Anh cũng biết, điều kiện kinh tế hiện tại của chúng ta cũng không tốt lắm, cuộc sống rất túng quẫn, Tạ tổng là ông chủ lớn, tài nguyên trong tay rất nhiều, nếu có thể kéo chúng ta một phen, có thể bớt phấn đấu nhiều năm.”
“Còn có, anh đừng tưởng rằng em không biết anh mượn tiền trên mạng, em đã chẳng những không trách anh, còn nghĩ biện pháp giúp anh kiếm tiền, anh lại hoài nghi em đối với anh không chung thủy, anh thật là khiến cho em quá thất vọng!”
Bạch Đường nói rất nghiêm túc, Chu Cảnh Thừa bán tín bán nghi:
“Điều em nói là thật sao? Tạ tổng có hạng mục kiếm tiền cho anh làm thật à?”
“Đương nhiên là thật! Anh cũng biết em từng mang thai con của anh ấy, anh ấy cảm thấy mắc nợ em, cho nên muốn bù đắp cho chúng ta.”
“Nhưng mà, vừa rồi anh không phân tốt xấu đem đầu Tạ tổng đập bị thương, người ta không tìm anh gây phiền toái cho anh là tốt lắm rồi, hạng mục kia khẳng định mất rồi.”
Bạch Đường nói như vậy, cơn tức giận của Chu Cảnh Thừa tiêu tan hơn phân nửa.
Anh ta muốn quay đầu lại tìm Tạ tổng, lại bị Bạch Đường giữ chặt:
“Quên đi, anh đừng quay trở lại đó, anh ấy là khách quen của hộp đêm, quản lý hộp đêm sẽ đưa anh ấy đi bệnh viện, chúng ta về nhà thôi.”
Chu Cảnh Thừa gật đầu:
“Được, ngày mai chúng ta mua chút hoa quả đi thăm Tạ tổng vậy.”
14.
Ngày hôm sau, Chu Cảnh Thừa mua hoa quả, cùng Bạch Đường đến bệnh viện thăm Tạ tổng.
Tối hôm qua Bạch Đường đã gửi tin nhắn thông đồng với Tạ tổng.
Tạ tổng nói là có một hạng mục kiếm tiền đang cân nhắc làm cho vợ chồng bọn họ, dùng cái này để bù đắp nợ nần của Bạch Đường, nhưng phải xem thành ý của Chu Cảnh Thừa.
Chu Cảnh Thừa bị khoản vay làm cho sứt đầu mẻ trán, Bạch Đường lại không có việc gì luôn thúc giục anh ta mua nhà.
Anh ta vội vàng kiếm tiền.
Vì thế liền nhanh chóng mua thuốc lá rượu ngon nịnh bợ Tạ tổng.
Hai người lại còn trở thành bằng hữu.
Đêm giao thừa, Bạch Đường đề nghị mời Tạ tổng đến nhà ăn cơm, dùng cái này thúc đẩy hạng mục kia hạ cánh.
Hai vợ chồng bọn họ chuẩn bị một bàn rượu ngon đồ ăn ngon, mời Tạ tổng đến nhà ăn cơm tối.
Trên bàn cơm, Chu Cảnh Thừa uống nhiều, Tạ tổng ở dưới bàn dùng chân câu Bạch Đường.
Hai người tiếp tục rót rượu cho Chu Cảnh Thừa, sau khi anh ta uống đến hôn mê, nằm trên sô pha ngủ thiếp đi.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Chu Cảnh Thừa bị khát làm tỉnh, anh ta mơ hồ nghe thấy trong phòng ngủ chính truyền đến thanh âm khó nghe.
Anh ta lảo đảo đến gần, dán tai lên cửa nghe, bên trong truyền đến tiếng Bạch Đường và Tạ tổng nói chuyện:
“Lão Tạ, anh nói xem lát nữa chồng em có tỉnh lại không? Tính tình anh ta nóng nảy, nếu bị anh ta phát hiện thì thảm rồi.”
‘Hắn tỉnh thì mới kích thích, lần trước hắn đập đầu anh bị thương, anh còn chưa tìm hắn tính sổ, hôm nay chính là muốn ngủ với vợ hắn ở nhà hắn. Tên ngốc kia, thật sự cho rằng anh sẽ đem hạng mục kiếm tiền cho hắn làm, hắn cũng không tự nhìn xem mình đáng mấy cân mấy lượng.”
“Em mạo hiểm tính mạng cùng anh tìm kích thích, anh khi nào thì cùng bà vợ già của anh ly hôn để cưới em? Em chờ anh lâu như vậy, lần này anh không thể phụ lòng em.”
“Thôi nào, con vợ của anh sức khỏe không tốt, đợi cô ta đi rồi anh nhất định sẽ cưới em.”
Chu Cảnh Thừa nghe tiếng đối thoại bên trong, tức nổ tung.
Anh ta vọt vào phòng bếp xách theo một con dao phay, đạp cửa phòng:
“Bạch Đường, cô mở cửa ra cho ông đây ngay!”
Bạch Đường sợ tới mức run rẩy.
Tạ tổng là nhà giàu mới nổi, hai giới sáng tối đều lăn lộn, lão đã sớm muốn trả thù Chu Cảnh Thừa.
“Đừng sợ, lần này đánh nhau, chúng ta khẳng định sẽ không chịu thiệt.”
Tạ tổng an ủi Bạch Đường, xoay người xuống giường, cầm bình hoa ở đầu giường, mở cửa phòng ra.
Lão vốn muốn đập đầu Chu Cảnh Thừa, báo thù lần trước bị anh ta đập bị thương, không ngờ trong tay Chu Cảnh Thừa có dao.
Chu Cảnh Thừa cầm dao xông lên chém loạn một trận với Tạ tổng.
Bạch Đường thét chói tai lấy điện thoại báo cảnh sát.
Tạ tổng ngã xuống vũng máu, Chu Cảnh Thừa lại xông lên chém Bạch Đường.
Anh ta đã mất trí rồi.
Bạch Đường thấy thế vội vàng trốn vào phòng vệ sinh, khóa trái cửa phòng vệ sinh lại.
Chu Cảnh Thừa đập cửa, hét lớn:
“Mở cửa, Bạch Đường, con tiện nhân này! Cô mở cửa ra cho tôi, cô dám cho tôi đội nón xanh, hôm nay chúng ta đều đừng sống nữa!”
Bạch Đường ý thức được chơi quá mức, khóc thành tiếng:
“Ông xã, em biết sai rồi, anh đừng xúc động, có chuyện gì từ từ nói!”
Chu Cảnh Thừa lục lọi, tìm được đồ cạy cửa.
Cảnh sát còn chưa tới, Chu Cảnh Thừa đã cạy cửa phòng vệ sinh ra.
Bạch Đường núp trong bồn tắm cả người không ngừng phát run, khóc lớn:
“Hic, em sai rồi, em thật sự sai rồi.”
“Không có cơ hội nữa rồi.”
Chu Cảnh Thừa đỏ mắt.
Một vết máu bắn tung tóe lên trên mặt anh ta, cùng với trên gương phòng tắm.
15.
Ngày hôm sau, chuyện của Chu Cảnh Thừa và Bạch Đường xuất hiện trên tin tức xã hội.
Tạ tổng mất máu quá nhiều, không chữa khỏi mà chết.
Bạch Đường thì ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, cả người quấn đầy băng gạc, rất giống xác ướp.
Chu Cảnh Thừa bị bắt, xử án tử hình.
Bạch Đường trở thành người thực vật, nghe nói một khi hết thuốc sẽ chết.
Điều kiện trong nhà cô ta vốn không tốt lắm, cũng không có nhiều tiền chữa bệnh cho cô ta như vậy.
Tôi đang đi nghỉ ở Maldives thì nghe tin này.
Tôi chọn một hòn đảo bảy sao, ngâm mình trong bể bơi vô biên, hóng gió, uống sâm banh, miễn bàn có bao nhiêu thích ý.
Doanh thu gần đây của công ty rất khả quan, tôi thuê một đội ngũ chuyên nghiệp với mức lương cao để quản lý.
Lần gây dựng sự nghiệp này có thể thành công, là nhờ có khứu giác thương mại nhạy bén của tôi, chọn đúng một đường đua mới, đứng ở đầu gió bị mang bay.
Đương nhiên, ngoài ra, còn có cố gắng của bản thân tôi.
Chạng vạng tối, lúc đi nhà hàng dùng cơm, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tôi cùng Trầm Du An chào hỏi:
“Trầm Du An, anh như thế nào cũng ở đây? Thật trùng hợp quá nhỉ?”
Không đúng, theo tôi được biết, nghiệp vụ của công ty Trầm Du An so với tôi còn bận rộn hơn.
Lúc này anh hẳn là cũng không có thời gian đi du lịch.
Xem ra, anh là hướng về phía tôi mà tới?
Gần đây anh ấy rất chịu khó theo đuổi tôi, mỗi ngày tôi ở công ty đều nhận được hoa tươi anh ấy tặng, còn có các loại quà tặng.
Anh ấy là một trong những nhà hợp tác của công ty tôi, chúng tôi hợp tác kinh doanh và đạt được lợi ích chung.
Ở phương diện tình cảm, mặc dù anh là một lựa chọn không tồi, nhưng mà sau khi chịu qua một lần tổn thương, tôi đã không vội bắt đầu một đoạn tình cảm khác.
Trầm Du An ngồi xuống đối diện tôi:
“Tri Hoan, em ra ngoài nghỉ phép, sao không cho anh đi cùng em? Một mình nhiều nguy hiểm.”
Tôi lại cười nói:
“Không nguy hiểm, sao anh trông có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ?”
Trầm Du An nói: “Chỉ cần em muốn ra ngoài chơi, anh tùy thời đều có thể an bài thời gian.”
“Không nói những thứ này nữa, cạn ly đi!”
Tôi nâng ly cùng anh ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Sau đó, sự nghiệp của hai chúng tôi càng làm càng lớn, đều tự phát sáng, lại chiếu sáng lẫn nhau.
Ba năm sau, tôi lên du thuyền Nam Cực, Trầm Du An cũng đi theo.
Anh ấy cầu hôn tôi ở Nam Cực.
Phóng mắt nhìn lại, bốn phía là một mảnh tịnh thổ không bị ô nhiễm, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Vết thương như được vô tình chữa khỏi.
Sau hàng ngàn khó khăn đi qua, tôi mới có dũng khí để bắt đầu lại một mối quan hệ.
“Em đồng ý.”
Tôi vươn ngón tay, nhìn Trầm Du An đem một chiếc nhẫn kim cương chói mắt đeo ở trên ngón tay tôi.
Anh ấy ôm tôi đi vòng quanh Nam Cực, vô số chim cánh cụt xung quanh chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của chúng tôi.
Cùng thời khắc đó, Chu Cảnh Thừa bị chấp hành tử hình.
Điện tâm đồ của Bạch Đường hiển thị một đường thẳng, không còn dao động nữa.