Tri U Trùng Sinh Ký - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:14:55
“Cốc cốc cốc!”
Ngoài cửa, tiểu sư lóc sướt mướt, ngừng gõ cửa phòng .
“Sư tỷ! Sư tỷ ở đó ? Mau mở cửa cho !”
Khí tức rối loạn khiến suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.
Ta vung tay lập một kết giới, ngăn cách bộ âm thanh bên ngoài.
Trong phòng, hương đàn thanh tịnh vẫn trấn an tâm ý đang cuộn trào trong lòng .
Ta là nhị sư tỷ của Phù Ngọc sơn.
Trên đại sư Tư Nghiễn, hỏi chuyện thế gian, một lòng cầu đạo.
Sư tôn khi bế quan chuẩn cho phi thăng, từng dặn dò để quản lý sơn môn, đặc biệt chiếu cố tiểu sư Phong Ngâm Ly.
Đời , tiểu sư vô lễ đập cửa phòng , nếu đổi là bất cứ ai trong tu chân giới, e là mất nửa cái mạng vì mạo phạm khác .
Chỉ , vì niệm tình nàng mới bước chân tu đạo, mà hề trách tội.
Ngược , khi nàng lóc kể lể rằng sư tôn nghiêm khắc, bắt nàng mỗi ngày múa kiếm năm nghìn lượt, còn dùng chính quá khứ của để khuyên nhủ an ủi.
“Lúc tỷ mới nhập môn, sư tôn còn nghiêm hơn. Mỗi ngày múa kiếm tám nghìn , từng chiêu đều đúng chuẩn, nếu sai sẽ phạt đánh.”
“Không chỉ , khi còn trúc cơ, bắt tỷ đối chiến với yêu thú trúc cơ kỳ.
“Cho nên sư , sư tôn cũng là vì cho .”
“Muội xem tỷ đây, cũng nhờ chịu khổ mà mới tu vi hôm nay đó.”
Nào ngờ, tiểu sư xong bèn bật dậy, lóc bỏ chạy khỏi sơn môn.
Sau đó nàng ma tu bắt , suýt thành lô đỉnh.
Dù giữ mạng, nhưng căn cơ tổn hại, lòng sinh oán hận với .
Mãi đến khi đại sư Tư Nghiễn lịch luyện trở về, một kiếm phá nát kim đan của .
Hắn :
“Tiểu sư như là giỏi , ngươi cũng chỉ là một Kim Đan mà thôi, tư cách gì ở mặt vẻ cao cao tại thượng?”
Khi mới hiểu, lời khuyên chân thành của , trong mắt tiểu sư hóa phô trương khoe khoang.
Bao nỗi khổ nhục về , đều bắt nguồn từ đó.
Ta một lòng cầu đạo, khát vọng phi thăng thành tiên, thế mà chỉ vì một câu , rước lấy khổ hình trăm bề, c.h.ế.t trong thê lương thảm hại.
Phải chăng là oán niệm tan, nên thượng thiên ban cho một kiếp nữa.
Cho trọng sinh, trở thời khắc nàng gõ cửa phòng .
Tiếng đập cửa vang hồi lâu, cuối cùng tiểu sư đành cắn môi, cam lòng bỏ , nàng chạy đến học đường, nhào lòng Phương Tích Ngọc.
Nàng ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng gọi:
“Tam sư ~”
Phương Tích Ngọc đau lòng, lập tức hỏi:
“Tiểu sư , ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tri-u-trung-sinh-ky/chuong-1.html.]
Nàng sụt sịt, ấm ức :
“Trước khi bế quan, sư tôn bắt mỗi ngày múa kiếm năm nghìn . Nay mới múa năm trăm chiêu mà tay sưng thế , xem !”
Nói liền vén tay áo, lộ cổ tay sưng tấy, tím bầm một mảng.
Phương Tích Ngọc tỏ vẻ bức xúc:
“Sư tôn thể độc ác như !”
Hắn xót xa bôi thuốc cho nàng, nhẹ giọng dỗ dành:
“Dù gì sư tôn cũng đang bế quan , nghỉ vài hôm cũng , cùng lắm là chậm trễ một chút thôi mà.”
“Vả che chở cho , còn sợ gì chứ?”
Tiểu sư bĩu môi rầu rĩ:
“ mà… nhị sư tỷ cùng tuổi với , mà tỷ kết đan , còn vẫn trúc cơ. Muội thật vô dụng…”
Phương Tích Ngọc thản nhiên đáp:
“Muội là tiều công chúa của . là kim chi ngọc diệp, còn nàng chỉ là đứa bé sư tôn nhặt về. So với , nàng xứng ?”
Tiểu sư lập tức vui tươi trở , nhưng vẫn giả bộ giận dỗi đánh nhẹ một cái:
“Không sư tỷ!”
Tình ý vấn vương như thế, chẳng buồn dùng thêm, chỉ lãnh đạm thu hồi linh thức.
Thì , đây mới là “đáp án chuẩn xác” ?
Chỉ cần dỗ dành, nịnh bợ ai quan tâm tương lai ư?
Cổ tay Phong Ngâm Ly trông vẻ đáng sợ, nhưng kiếm tu há ai từng trải qua đau khổ?
Thương tích như thể trị thương là xong, mà luyện mãi cho đến khi hết đau, cổ tay mới dẻo dai, thích nghi chiêu thức.
Nếu dừng giữa chừng, thì khởi đầu từ đầu.
Phương Tích Ngọc là một pháp tu, chẳng hiểu điều đó.
Hắn chỉ luyện pháp thuật, cách khổ luyện của kiếm tu.
Kiếp , khi kim đan phá, chính dùng pháp thuật rút linh căn của , để bổ khuyết cho căn cơ mất của Phong Ngâm Ly, điều đó khiến thành phế nhân, từ đó thể tu luyện.
Chỉ một lời , bọn họ liền đường hoàng dùng đá lót đường, dọn sạch con đường thăng thiên cho nàng .
Tận đáy lòng là hận ý ngút trời.
Kiếp , từng kẻ từng hại , kiếp sẽ đòi cả vốn lẫn lời.
Ta cẩn thận nhớ từng chuyện từng trong đời , vô thức đưa tay chạm ngọc bội ngực.
Đấy là gian pháp khí vô tình nhặt trong Thái Huyễn bí cảnh.
Dù nhỏ m.á.u nhận chủ, nhưng thể tiến điện truyền thừa trong đó, chỉ thể dùng linh tuyền ở bên ngoài.
Ta lập tức lướt gian, nhảy linh tuyền.
Linh khí cuộn trào như sóng dữ, xung kích kinh mạch, khiến đau đến suýt bất tỉnh, nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng.
Tốc độ hấp thụ linh khí nhanh gấp mười ngày xưa.