Triêu Mộng Sinh
Chương 1
1.
Khi Tấn vương đi săn, ngựa của hắn bị kinh hãi khiến hắn ngã ngựa bị thương ở chân và được một hộ nông dân cứu.
Sau đó tuyết lớn phủ kín núi, quân tìm kiếm cứu nạn không thể vào được, Tấn vương cũng không ra được, hắn ở nhà nông dân kia hơn ba tháng, chờ xuân ấm tuyết tan mới có thể hồi kinh.
Đến trước cửa Tấn vương phủ, tất cả mọi người sớm canh giữ ở cửa.
Tấn vương phi Lý Hoài Ngọc bất chấp quy củ, hai mắt đẫm lệ mông lung nhào vào trong lòng Tấn vương, khóc lóc tương tư.
Mọi người bốn phía đều nhìn với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Ai mà không biết Tấn vương cùng Tấn vương phi là thanh mai trúc mã, tình thâm sâu đậm, nhiều năm như vậy Tấn vương chỉ có một mình nàng, trắc phi cũng không có một ai, hai người ân ái đã sớm truyền thành một đoạn giai thoại.
Lý Hoài Ngọc vừa khóc vừa cười:
“Tĩnh Xuyên, ta mỗi ngày đều mơ thấy chàng, chàng có biết ta mấy ngày nay –”
Lời của nàng đột nhiên dừng lại.
Ta vén rèm xe ngựa lên, một thân váy xanh ở trước mắt bao người xuống xe, đi tới phía sau Tấn vương, hơi kinh hoảng nhìn hắn một cái.
Thẩm Tĩnh Xuyên có chút xấu hổ:
“Sau khi ta bị thương là Trần cô nương cứu ta, lần này đón nàng tới là vì báo ân. ”
Ánh mắt Lý Hoài Ngọc nhìn về phía ta hiện lên sự thâm sâu, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo.
“Bái kiến Vương phi.”
Ta cung kính hành lễ.
Đầu ngón tay Lý Hoài Ngọc co lại:
“Đây chính là nữ nông hộ, cái người đã cứu chàng và còn chiếu cố chàng ba tháng sao?”
Bất cứ ai cũng có thể nghe thấy sự châm chọc và chế giễu trong lời nói của nàng.
Nó không giống như là đối với ân nhân cứu mạng phu quân, mà ngược lại giống như là đối với một kẻ thù chướng mắt.
Đám người vây xem nhìn nhau bốn phía, trao đổi ánh mắt biết rõ mọi chuyện.
Kinh thành mọi người đều biết, Tấn Vương phi rất ghen tuông, hai người ân ái không sai, nhưng hoàng thất vẫn luôn chướng mắt Tấn Vương phi.
Chỉ vì nàng không ra gì, còn không cho Tấn vương nạp thiếp.
Thẩm Tĩnh Xuyên hơi nhíu mày, bất đắc dĩ nói:
” Trần cô nương đã cứu mạng ta. Sau này nàng ấy sẽ ở lại vương phủ, Ngọc nhi, nàng hãy an bài một viện tử cho nàng.”
……
Lý Hoài Ngọc không lay chuyển được Tấn vương nhất định phải báo ân.
Đường đường là thân vương được người ta cứu, không báo ân thì thật là vô lý.
Nàng chỉ có thể bóp mũi để cho ta ở lại, an bài cho ta một khoảng sân hẻo lánh nhất, cách Thẩm Tĩnh Xuyên chỗ ở rất xa.
Thẩm Tĩnh Xuyên không nói gì, ngầm đồng ý.
Trong phòng có chút cũ kỹ, không có bài trí gì, xuân hàn se lạnh ngay cả than cũng không cháy.
Bọn nha hoàn thấy ta cũng là không thèm để ý tới, ngay cả mặt ngoài tôn trọng cũng không có, chỉ để ý chính mình.
Ta biết, đây là Lý Hoài Ngọc đang đánh ta.
Quả nhiên, không lâu sau, nàng đã tới.
Mang theo hai ma ma bốn nha hoàn, dáng vẻ uy phong.
“Ngươi cứu Tĩnh Xuyên, là phúc khí của ngươi”
Nàng ngồi ở chủ vị từ trên cao nhìn xuống nói.
“Chỉ là ngươi thời thời khắc khắc phải ghi nhớ thân phận của ngươi, không nên vọng tưởng trèo rồng hóa phượng, bằng không phúc khí này cũng sẽ biến thành tai họa.”
Khóe miệng nàng nhếch lên, trong ý cười như mỉa mai như trào phúng.
“Ngươi nói xem, có đúng hay không?”
Ta cúi đầu:
“Vương phi nói rất đúng.”
Nàng khinh miệt quét mắt nhìn ta một cái, đứng dậy rời đi.
Nha hoàn bên cạnh nhìn nàng đi rồi, đưa cho ta một đĩa điểm tâm, an ủi ta nói:
“Tính tình Vương phi chính là như vậy, bên cạnh Vương gia phàm là ruồi cái nàng đều không cho, người ngàn vạn lần đừng chạm vào nàng, bằng không sẽ không có kết cục tốt cho người.”
Nha hoàn tên Ỷ Xuân này sau khi cầm một chiếc vòng tay bạc của ta, rất nhanh thân thiện với ta, ngay cả những chuyện riêng tư này cũng chịu nhắc nhở ta.
Ta ngồi trên ghế, nghiêng đầu nói:
“Ta thấy Vương phi rất hiền lành, còn cho ta một căn phòng lớn như vậy để ở.”
Nàng lắc đầu, tựa hồ là cảm thấy ta rất ngu xuẩn.
“Đây chẳng qua chỉ là viện tử rách nát nhất vương phủ mà thôi, người xem những nha hoàn kia, ai nguyện ý tới nơi này chứ?”
“Ta nói người biết, Vương phi cũng không phải là nhìn hiền lành như vậy, trước đó còn có nha hoàn muốn bò lên giường Vương gia, kết quả giữa mùa đông bị nàng lột quần áo, ở trong viện bị đánh đến chết đó!”
“Vậy sao?”
Ta rũ mắt xuống.
Thật đúng là đáng thương.
2.
Hôm nay là sinh thần của Lý Hoài Ngọc, Thẩm Tĩnh Xuyên mở tiệc lớn cho nàng.
Nàng thích xem kịch, hắn liền mời gánh hát tốt nhất trong kinh thành, vừa ca vừa hát cho nàng nghe.
Quà sinh thần là san hô tốt nhất Nam Hải, cao ba thước, đỏ như huyết ngọc, giá trị liên thành rất cao.
Lý Hoài Ngọc vô cùng vui vẻ, lúc ngồi bên cạnh Thẩm Tĩnh Xuyên vẻ mặt đều là ý cười.
Thẩm Tĩnh Xuyên ở dưới tay áo rộng thùng thình cầm tay nàng, trong mắt hàm chứa ôn nhu, thật sự là một đôi ân ái.
Ta cũng đi tặng một phần quà sinh thần, là một món đồ trang trí uyên ương ta tự tay thêu.
Khi nhìn thấy ta, Thẩm Tĩnh Xuyên hơi ngẩn ra, tựa hồ như bây giờ mới nhớ tới trong phủ còn có người như ta.
Từ khi trở về phủ, hắn cùng Lý Hoài Ngọc cả ngày đều ân ái cùng một chỗ.
Hắn chưa bao giờ đến gặp ta.
Dường như hắn đã quên ba tháng kia chúng ta ngày đêm ở chung, từ xa cách đến thân cận.
Ta còn nhớ rõ đêm trước khi đi, ánh trăng rất trắng rất lớn, hắn ngồi cùng ta trên mái hiên, nói với ta bảo ta đi cùng hắn.
Vừa nhìn thấy Lý Hoài Ngọc, trong mắt hắn cũng chỉ có Lý Hoài Ngọc.
Lý Hoài Ngọc thu lại nụ cười, không thèm nhìn đồ trang trí kia, trực tiếp bảo nha hoàn thu lại.
Ta tránh ánh mắt của Thẩm Tĩnh Xuyên, yên lặng lui xuống.
……
Buổi tối hôm đó, lúc Thẩm Tĩnh Xuyên đến thăm ta, Ỷ Xuân đang giúp ta dùng dầu xoa chân.
Ta gặp Thẩm Tĩnh Xuyên lúc lên núi hái thuốc, ta cõng hắn đi trong tuyết gần ba canh giờ.
Từ đó về sau, chân của ta liền bị đau nhức, mỗi khi trời âm u, mưa gió, liền đau thấu tim.
Ỷ Xuân vẫn còn quở trách ta:
“Vì lễ sinh thần của Vương phi, người ngay cả mạng cũng không cần?”
“Vốn là chân không tốt, mỗi ngày còn ngồi đó chịu gió lạnh thổi mà thêu đồ trang trí, về sau chân người có còn muốn hay không?”
Thẩm Tĩnh Xuyên đúng lúc này đi đến, tầm mắt của hắn dừng ở trên đôi chân trần lộ ra dưới làn váy của ta, sau đó lại đột ngột tránh đi như bị bỏng.
Ta bối rối buông quần áo xuống, cùng Ỷ Xuân hành lễ với hắn.
Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, nhíu mày nói:
“Trong phòng lạnh như vậy, vì sao không đốt than?”
Ỷ Xuân cúi đầu nói:
“Hồi bẩm vương gia, trong kho không chịu cho than, nói là… nói là…”
Nàng ấp úng nói không nên lời, Thẩm Tĩnh Xuyên nhíu mày:
“Nói là cái gì?!”
Ỷ Xuân ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhanh chóng cúi đầu xuống:
“Nói là Vương phi nói, Trần cô nương trước kia trong nhà cũng không có nổi than, sợ nàng dùng không quen, cho nên không cho.”
“Nực cười!”
Mặt mày Thẩm Tĩnh Xuyên hiện lên tức giận, rồi lại đè xuống.
“Lập tức vào kho, truyền mệnh lệnh của bổn vương, bảo bọn họ lấy than tốt nhất tới.”
Hắn nhìn quanh, mặt tối sầm lại.
“Tìm người đến bố trí lại nơi này, ngay cả cái đồ trang trí cũng không có, giống cái dạng gì đây hả!”
“Tìm thêm vài hạ nhân đến hầu hạ nữa!”
Ỷ Xuân nghe lệnh đi ra ngoài, mảnh đất này, cũng chỉ còn lại hai người ta cùng Thẩm Tĩnh Xuyên.
Nói đến cũng kỳ quái, tiểu viện nhà nông trước kia so với gian phòng này còn nhỏ hơn bao nhiêu, nhưng chúng ta sớm chiều ở chung cũng không cảm thấy có cái gì.
Bây giờ lại cảm thấy có chút trì trệ.
Ta hơi nhíu mày, cử động chân, có chút muốn xoa một chút, nhưng đầu ngón tay lại sưng đỏ không chịu nổi.
Đó là do ta thức đêm thêu đồ trang trí thêu.
Trầm Tĩnh Xuyên buột miệng nói:
“Để ta giúp ngươi bôi thuốc.”
Nói xong, hắn tựa hồ cũng cảm thấy không ổn, sắc mặt ửng đỏ.
Ta cười nói:
“Vương gia thân thể ngàn vàng, ta sao dám làm phiền Vương gia.”
Hắn quay đầu:
“Lúc trước cũng không phải chưa từng làm việc đó.”
Sau khi cứu Thẩm Tĩnh Xuyên trở về, tay chân ta đều bị thương do giá rét nghiêm trọng, trên cánh đồng tuyết mênh mông chỉ có hai chúng ta nương tựa lẫn nhau, bôi thuốc cho nhau cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Ta đỏ mặt, chậm rãi vén váy lên, lộ ra bắp chân trắng như ngọc.
Sắc mặt Thẩm Tĩnh Xuyên không thay đổi, nhưng chóp tai lại hơi nổi lên mảnh đỏ, nhiệt độ lòng bàn tay dần dần nóng lên, dầu thuốc theo nhiệt độ lòng bàn tay hắn từng chút từng chút thấm vào trong da của ta, mang theo một tia nóng rực.
Trong phòng không có than lửa, tựa hồ cũng trở nên nóng lên.
“Mấy ngày nay ta bận quá, không để ý tới ngươi, sau này nếu ngươi cần gì cứ tới tìm ta.”
Hắn cúi đầu nói.
Bận sao?
Ta nở một nụ cười mỉa mai ở nơi hắn không nhìn thấy.
Bận rộn trong lòng tràn đầy đều là Lý Hoài Ngọc, bận rộn cùng nàng ta ngày đêm lẫn lộn, đương nhiên là không thể quan tâm đến ta.
Nhưng trong miệng ta vẫn ôn nhu nói:
“Vương gia có rất nhiều việc cần làm, Vương phi đối với ta rất tốt, nơi này so với ở nhà tốt hơn nhiều, ta cũng không cần gì.”
Mi tâm Thẩm Tĩnh Xuyên cứng lại, không nói lời nào.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Lý Hoài Ngọc đẩy cửa ra, khi nhìn thấy Thẩm Tĩnh Xuyên đang sờ bắp chân ta thì giận tím mặt!
Nàng cái gì cũng không hỏi, sải bước đi tới vung tay tát vào mặt ta!
“Tiện nhân, ngươi dám câu dẫn Tĩnh Xuyên!”
Móng tay trên tay nàng xẹt qua mặt ta, trước mắt ta tối sầm vì cơn đau nhức kịch liệt, ta rên rỉ ngã xuống giường.
Thẩm Tĩnh Xuyên trên mặt từ xấu hổ như bị bắt gian chuyển thành lửa giận, mạnh mẽ đứng dậy kéo nàng ra:
“Nàng điên rồi sao?!”
Ta che khóe miệng đẫm máu quỳ xuống đất, nước mắt rơi xuống đất, nghẹn ngào nói:
“Vương phi bớt giận, Vương gia chỉ bôi thuốc cho ta, giữa chúng ta cũng không có cái gì.”
“Bôi thuốc?!”
Lý Hoài Ngọc càng tức giận hơn.
“Ngươi là thiên tiên hạ phàm hay là công chúa, mà muốn chàng tự tay bôi thuốc cho ngươi, hạ nhân đều chết sạch rồi sao?!”
“Hạ nhân không chết sạch, nhưng cũng phải có người cho dùng mới được!”
Thẩm Tĩnh Xuyên nâng ta dậy, lạnh lùng nói.
“Nếu không phải bổn vương hôm nay đến đây, còn không biết nàng ấy vậy mà đối xử tàn nhẫn với ân nhân cứu mạng của bổn vương như vậy, mùa đông khắc nghiệt lại ngay cả than lửa cũng không cho!”
Lý Hoài Ngọc cứng lại, lập tức cao giọng nói:
“Nàng chỉ là một nữ nông hộ, lúc trước làm gì có thể đốt nổi than, như thế nào hiện tại đến vương phủ liền chịu không nổi đông lạnh!”
Bị Lý Hoài Ngọc bắt được thẹn quá hóa giận cùng mất mặt không vui trước mặt ta hỗn hợp cùng một chỗ, Thẩm Tĩnh Xuyên sắc mặt xanh mét:
“Ta không nghĩ tới nàng lại là người như vậy, nàng quả thực không thể nói lý!”
“Người đâu, thu dọn đồ đạc của Trần cô nương một chút, hôm nay nàng ấy sẽ đến Quỳnh viện!”
Quỳnh viện là sân viện gần Thẩm Tĩnh Xuyên nhất, bên trong còn có một hồ suối nước nóng, Thẩm Tĩnh Xuyên bảo ta ở đó, quả thực giống như là ở trước mặt mọi người đánh vào mặt Lý Hoài Ngọc.
Quả nhiên, Lý Hoài Ngọc vẻ mặt không thể tin nhìn hắn, lập tức lạnh lùng nói:
“Chàng lại vì một tiện nhân đối nghịch với ta, Thẩm Tĩnh Xuyên, chàng điên rồi?!”
“Ta thấy người điên rồi chính là nàng.”
Thẩm Tĩnh Xuyên lạnh lùng nhìn nàng một cái, một tay ôm lấy ta, sải bước rời đi.
3.
Ngày sinh thần của Lý Hoài Ngọc, Thẩm Tĩnh Xuyên lại luôn ở bên cạnh ta cả đêm.
Chỉ là thần sắc hắn vẫn có chút ngưng trọng, cũng không có lòng dạ nào nói chuyện với ta.
Ta biết, hắn là đang hối hận vừa rồi cùng Lý Hoài Ngọc cãi vã.
Lý Hoài Ngọc là cháu gái Tể tướng, được nuông chiều từ bé, tính tình kiêu căng.
Tấn vương càng là trời sinh long tử phượng tôn, chỉ có người khác nhường nhịn hắn, chứ làm gì có chuyện hắn cúi đầu với người khác.
Hai người tức giận nói không lựa lời, nhưng hết giận, tình cảm lại một lần nữa dâng lên trong lòng.
Người nâng niu ở trên trái tim bao nhiêu năm nay, sao nỡ để cho nàng tức giận như vậy chứ?
Hắn thở dài.
Lúc này đại nha hoàn bên người Lý Hoài Ngọc vội vàng đi vào, quỳ trên mặt đất nói:
“Vương gia, Vương phi vừa rồi trở về phòng liền bắt đầu khóc, vừa rồi đã khóc đến ngất xỉu, người mau đi xem đi!”
Thẩm Tĩnh Xuyên lập tức đứng lên, nhấc chân định rời đi mới nhớ tới ta, xoay người nhìn ta một cái.
Mặt của ta còn sưng lên, mang theo mấy vết máu dọa người, nhìn thật đáng thương.
Hắn nhất thời do dự, không muốn ở trước mặt ta nói muốn đi thăm Lý Hoài Ngọc.
Ta mặt lộ vẻ lo lắng:
“Vương gia mau đi đi, Vương phi tức đến hại đến cả thân thể rồi.”
“Nàng ấy…”
Hắn dường như muốn giải thích điều gì đó.
Ta cười nói:
“Ta biết, Vương phi bình thường rất hiền lành, vừa rồi cũng chỉ là quá quan tâm người, ta không sao.”
Ánh mắt hắn nhìn ta có chút phức tạp, hồi lâu sau nói:
“Nếu như……”
Nếu là cái gì, hắn không nói ra mà đi theo nha hoàn của Lý Hoài Ngọc rời đi.
Sau một lúc lâu, ta nghiêng người dựa vào giường, vẽ lên một nụ cười.
Nếu như cái gì đây?
Nếu như, nàng cũng hiểu lòng người như ngươi thì tốt biết bao ư?
……
Sau lần cãi vã này, Thái hậu nhanh chóng triệu ta vào cung.
“Ngươi trong vương phủ không danh không phận như vậy cũng không phải chuyện tốt. ”
Bà cẩn thận quan sát mặt ta, lộ ra một nụ cười hài lòng.
“Ngươi cứu Xuyên nhi của ai gia, ai gia liền nâng ngươi làm trắc phi của Xuyên nhi, ngươi thấy như thế nào?”
“Tuy rằng hơi kém một chút, nhưng có ân cứu mạng, chắc hẳn người khác cũng không dám đồn thổi gì nhiều.”
Ta đỏ mặt, kính cẩn nói:
“Tạ ơn Thái hậu nương nương ân điển, chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?”
Ta cúi đầu, trên mặt lộ ra vết sẹo còn chưa hoàn toàn biến mất:
“Chỉ là sợ Vương phi không đồng ý.”
Trên mặt Thái hậu hiện lên một tia khinh thường.
“Ngươi trở về chờ đi, chuyện này ai gia sẽ vì ngươi mà làm chủ.”