Trình Giang - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:34:19
Từ nhỏ lớn lên trong khu nhà máy, chỉ cần liếc mắt là ngay mấy cô gái nào thăm Lữ Hành.
Còn lịch trình của vị lãnh đạo ‘ vi hành’ , kiếp từng vô tình trong một bài báo.
Còn Tào Oánh—quả b.o.m nổ chậm — tự tìm đường chui kế hoạch của .
Những năm 80, cái mác sinh viên đại học của Lữ Hành đúng là một miếng mồi béo bở, thu hút ít ong bướm vây quanh.
Kiếp , khi và Lữ Hành qua mai mối hẹn hò, cũng chẳng thiếu mấy cô nàng ve vãn .
là thế nào? Gia đình là kiểu gì? Cứ chờ mà xem.
Kiếp , từng bắt gặp mấy món quà nhỏ của các cô gái tặng Lữ Hành đặt ngay bàn việc của .
nổi cơn thịnh nộ, một trận trò để dằn mặt.
Từ đó, Lữ Hành mới bắt đầu điều, học cách từ chối đúng lúc.
Nhờ thế chuyện mới tạm yên .
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
kiếp thì khác .
Bạch Mạc Sầu thì yếu đuối như thể thể tự lo cho bản , lúc nào cũng nước mắt lưng tròng, giả vờ bộ dáng thục nữ yếu ớt kiểu “Tây Thi ôm ngực.”
Ở chỗ , việc gì cũng đùn đẩy, dây dưa lằng nhằng, cuối cùng đẩy cho khác hộ.
Cứ hở là lấy lý do sức khỏe để xin nghỉ, hết xin phép trì hoãn.
Từ khi và Lữ Hành cắt đứt quan hệ, chuyện Bạch Mạc Sầu cướp đàn ông cũng nhanh chóng lan khắp nhà máy.
Với kiểu như cô , còn mơ mộng đạt danh hiệu Lao động tiên tiến á?
Không thể đạt bằng năng lực thì định dựa đàn ông mà kiếm chác ?
khổ nỗi, xem thường cô ngày càng nhiều hơn.
Còn Lữ Hành, dù cũng khoác lên cái mác “sinh viên đại học,” nên vẫn chút nể nang.
nhiều bắt đầu đặt câu hỏi: “Bạch Mạc Sầu gì đặc biệt mà xứng với một sinh viên đại học như Lữ Hành chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trinh-giang/8.html.]
Thế nên mới câu: “Ba bàn tán, lời đồn sẽ thành thật.”
Sau trận khẩu chiến hỗn loạn trong bệnh viện, Bạch Mạc Sầu liền trốn tiệt trong nhà, bắt đầu giở trò tuyệt thực để gây sự chú ý.
Mẹ cô cầm bát cơm ngoài cửa phòng khuyên nhủ suốt hai ngày liền.
Chậc chậc.
Lại thêm một màn “đau khổ đến c.h.ế.t sống ” để cả thiên hạ cô là đáng thương nhất.
Cứ như sợ là nạn nhân đáng thương nhất đời .
10
Lần nữa gặp Tào Oánh.
Cô mặc bộ đồng phục nhà máy xám xịt, ôm theo một đống đồ đạc của ký túc xá trong lòng.
Bên cạnh là bố cô , đội chiếc mũ rơm cúi gằm mặt, che gần hết khuôn mặt.
Cổ của Tào Oánh vẹo sang một bên trông chẳng khác gì trẹo, ngay cả ánh mắt trợn trừng cũng lệch hẳn.
“ hiểu nổi, tại Lữ Hành thích cô, cũng thích Bạch Mạc Sầu, nhưng thích ?”
nhíu mày, đầy chán ghét:
“Cô đừng kéo cái mớ bòng bong của hai con tồi tệ đó ?”
“Ngày hôm đó ở bệnh viện, cô còn ? Chỉ tính riêng mấy cô gái trong xưởng là bốn , cộng thêm hai cô ở chỗ khác, thêm cô và Bạch Mạc Sầu nữa là tám —đủ hai bàn mạt chược đấy! Cô còn bận lòng xem là 'phòng' thứ mấy trong cái hậu cung của Lữ tài tử ?”
Tào Oánh kích động đến mức cổ đau nhói, la oai oái:
“ nhân phẩm chẳng gì, nhưng điều kiện của mà! Trình Giang, cô thể quan tâm vì bố cô ở phân xưởng trọng điểm, cô thì mát trong văn phòng. Nếu gia đình như cô, cũng thể xem mắt với sinh viên đại học !”
Tào Oánh đúng là ăn suy nghĩ, chỉ trong một câu tiện tay kéo cả bố ruột của xuống để so sánh.
“Sao cô nghĩ là rào cản giữa cô và Lữ Hành?”
“Cô giả vờ ngốc cái gì chứ? Lữ Hành từng cầu hôn cô cơ mà. Dù là vì lý do gì, cô cũng là phụ nữ duy nhất mà từng cưới. Bạch Mạc Sầu thì tính là gì chứ! Nếu Lữ Hành thật sự yêu cô , thì cứ dây dưa mãi mà chịu cưới? Nói thẳng nhé, chỉ coi Bạch Mạc Sầu là trò chơi thôi. Còn cái danh hiệu Lao động tiên tiến gì ? Đó chẳng qua là 'phí bồi thường' mà tặng cho cô để dỗ dành khi chuẩn cưới cô thôi.”
Đột nhiên, cảm thấy như khai sáng.