TRÒ CHƠI PHU THÊ CỦA THÁI TỬ - Chương 9: Nàng có bằng lòng... (Hết)
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:54:40
Hắn đây là… hồi quang phản chiếu ?
Đột nhiên, mở bừng mắt, bàn tay chộp lấy cổ tay , nghiến răng nghiến lợi:
"Chúc Triều Vân, nàng dám!"
"Nàng... ?"
Hắn , đôi mắt tràn đầy vui sướng, càng chắc chắn hơn mà :
"Nàng vì , là nàng quan tâm ."
Rõ ràng gương mặt hốc hác, tiều tụy nhiều vì lao lực quá độ.
Thế nhưng, vui đến phát điên, nhất quyết chịu buông tay .
Hắn :
"Kiếp , dịch bệnh đến quá nhanh."
"Làng Hà Hoa ở nơi hẻo lánh, đến khi tin và chạy đến, quá muộn."
"Nàng tình cảm sâu nặng với họ, còn dân làng Hà Hoa cũng từng cưu mang ."
"Lần kéo theo cả quận An Nam, dù là công tư, đều tự đến đây."
Hắn lo nghĩ chu cho làng Hà Hoa.
Hắn hề ý định tàn sát, truy sát dân làng.
Lời khiến trái tim mềm nhũn.
Hắn đưa tay , mở lòng bàn tay.
Ta sững sờ khi thấy chiếc trâm bạc yên trong đó.
"Lần đến đây, mới năm đó tìm nó."
"Có nhặt , đó là đồ của nàng, nên giao cho ."
"Nó , cũng từ vàng, nhưng là kỷ vật duy nhất mẫu phi để cho ."
"Nếu nàng thích nó..."
Bao năm trôi qua, vòng vo một hồi, cuối cùng chiếc trâm về tay .
Ta để hết, trực tiếp nhận lấy.
Sau đó, cài lên đầu.
Dạo gần đây, đeo vàng nhiều.
Thi thoảng đổi một chút... cũng tệ.
29
Cuối cùng, dịch bệnh ở quận An Nam cũng kiểm soát.
Sau khi trở về kinh thành cùng Lý Nguyên Chiêu, đón cái Tết đầu tiên của ở đây.
Và cũng nhận món quà thực sự dành cho .
Đêm giao thừa, Lý Nguyên Chiêu dẫn cung.
Ta cầm chìa khóa, mở một cung điện dát vàng rực rỡ.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Ta ngẩn , mắt sáng lấp lánh, khép miệng .
"Đây là thứ sớm chuẩn cho nàng."
"Nó tồn tại để giam cầm nàng."
"Mà để nàng rằng, nơi nào , nơi đó cũng chỗ cho nàng."
Không nghĩ bao lâu để tìm một lời dễ như để dụ dỗ .
Ta thầm trong bụng, nhưng cũng cảm thấy hài lòng.
Lý Nguyên Chiêu khẽ , ghé sát , tiếp tục :
"Hôm đó, đầu tiên nàng nàng quan tâm , trong lòng vui."
"Với , như là đủ, sẽ mong cầu gì hơn."
"Triều Vân, hỏi nàng."
"Nàng bằng lòng cùng , hết quãng đời ?"
Kim điện rực rỡ, ánh nến lay động.
Người mặt đang nghiêm túc , đôi mắt càng thêm lấp lánh.
Ta cảm nhận ánh mắt , trong lòng khẽ rung động.
Ta , đáp:
"Chàng đấy, bao giờ ăn lỗ vốn."
"Vậy nên, giao dịch thành công."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-choi-phu-the-cua-thai-tu/chuong-9-nang-co-bang-long-het.html.]
Về , Vân Thêu Phường trở thành tiệm thêu lớn nhất kinh thành.
Người đồn rằng, "Vương cô nương" chỉ xây dựng nhiều trường học, mà còn trở thành phụ nữ đầu tiên gia nhập thương hội kinh thành.
Chúc Triều Vân quả thật sống cuộc đời như nàng mong ước.
Chỉ cần thời gian, nàng liền chu du khắp thiên hạ, tận hưởng phong hoa tuyết nguyệt nhân gian.
Những lá thư nàng gửi về, đôi khi kẹp một nhánh liễu Giang Nam, đôi khi vẽ một vầng trăng tàn nơi đại mạc.
[Lý Nguyên Chiêu, hoa đào ở đây nở , học cách ủ rượu, ai ai cũng khen ngon.]
Hắn cau mày, ngón tay vô thức siết chặt bức thư trong tay.
Những ai khen ngon?
Hắn hít sâu một , tiếp tục .
[Nữ nhân ở Mạc Bắc quả thật dũng mãnh, chờ trở về, nhất định may một bộ kỵ trang thật . Nếu ngươi chịu dạy cưỡi ngựa, thể suy nghĩ đến chuyện tặng ngươi một bộ.]
Lý Nguyên Chiêu thả chậm thở, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Lại còn học cưỡi ngựa?
Đường đường là hoàng đế Đại Tề, thế mà dùng một bộ y phục để đổi lấy cơ hội dạy nàng cưỡi ngựa?
Hắn lạnh, nhấc chén bàn lên nhấp một ngụm, cố gắng kìm nén cảm xúc.
mắt vẫn nhịn mà dừng ở câu chữ cuối cùng thư.
[Thêu phòng ở Vân Thường Phường, A Bảo sắp sinh, nhớ đưa quà.]
Hắn nhíu mày, cuối cùng cũng chút hài lòng.
Coi như nàng vẫn còn chút lương tâm, nhớ đến đám trong Vân Thường Phường.
Hắn cầm bút lên, ghi chú những việc nàng dặn dò, đó đặt thư hộp gỗ, cẩn thận cất .
Lý Nguyên Chiêu ngước mắt quanh Kim Đài Cung trống trải, đôi mắt trầm lặng, thần sắc u ám.
Bất giác, nhớ kiếp …
Ngày , cửa hàng thịt của luôn sát vách với quầy thêu của nàng.
Mỗi ai đó mặc cả, nàng sẽ xắn tay áo, chống nạnh, lớn tiếng hùng hổ, dù chỉ thiếu một xu cũng chịu nhượng bộ.
Tưởng là keo kiệt, nhưng mùa đông đến, nàng lén lút khâu áo cho mèo hoang, chia nửa bát mì cho ăn mày.
Hắn khi đó vẫn hiểu, chỉ luôn vô thức về phía nàng, trong lòng ngổn ngang tâm tư.
Sau , lên ngôi hoàng đế, Hoa Liên Thôn gặp đại dịch, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu là nàng.
Nàng còn sống ?
Đó là câu hỏi ám ảnh cả đời.
, đời , bọn họ chỉ dừng ở đó.
Đời , vòng xoáy mệnh đảo ngược, gặp nàng sớm hơn, cột chặt vận mệnh của nàng .
Hắn bức thư trong tay, chậm rãi khép .
Từng câu từng chữ của nàng, đều nhớ rõ.
Dù đôi khi thư trì hoãn do thời tiết, đường xá xa xôi, mỗi nhận thư nàng, luôn dành cả buổi tối để , tính toán ngày nàng trở về.
Hắn thích cảm giác .
Giống như trong thế giới lạnh lẽo và cô độc của , cuối cùng cũng một ngọn đèn, mãi mãi sáng lên vì .
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng thông báo gấp gáp.
"Khởi bẩm bệ hạ!"
Hắn khẽ nheo mắt, cảm nhận nhịp tim đập nhanh hơn.
"Vân Thường Phường chủ nhân… trở về!"
Tay khựng mặt bàn.
Lòng n.g.ự.c bỗng nhiên tràn ngập một cơn sóng dữ dội, buông thư xuống, bật dậy.
"Chuẩn ngựa."
"Trẫm xuất cung."
Ngoài , một trận gió lạnh lùa qua, cuốn theo cánh hoa mai rơi xuống nền đá cẩm thạch.
Hoàng đế khẽ nhếch môi, bước nhanh khỏi Kim Đài Cung, gió tuyết thể ngăn cản.
Chỉ một suy nghĩ duy nhất trong đầu —
Nàng trở về.
--------------
(Toàn văn .)
(Cập nhật truyện mới mỗi ngày tại HOA VÔ ƯU. Follow ngay để bỏ lỡ!)