Trò chơi “Thực vật đại chiến thây ma” ngoài đời thực - C3
Cập nhật lúc: 2025-07-11 22:36:28
Những cánh tay vặn vẹo vẫn điên cuồng bấu víu tường và cửa, móng tay sắc nhọn kéo lê qua bức tường loang lổ máu, phát những tiếng “két… két…” khiến sởn da gà.
Thây ma trong phạm vi cả chục dặm đều tụ về đây, bảo đường tới đây chúng chẳng gặp bao nhiêu.
Bọn chúng… thứ gì đó thu hút.
Du Du bắt đầu buồn nôn vì ghê tởm, liền bảo cây bạc hà vươn một nhánh lá che mũi con bé để dịu bớt cảm giác buồn nôn, khẽ :
“Có … thức tỉnh.”
Chỉ lực tiến hóa mới hấp dẫn nhiều thây ma đến thế.
Quá trình con thức tỉnh dị năng—về bản chất cũng là một loại tiến hóa.
“Tạm nghỉ ở đây , trong xe an .” dặn, “Chị dãy phòng học, đưa Giang Triệt ngoài.”
“Không !” – Du Du kéo lấy tay áo , “Chị, em thể để chị một !”
vốn định từ chối, nhưng nhớ đến cảnh trong cốt truyện, con bé nam chính nhốt …
Trầm ngâm một lúc, đổi ý:
“Được .”
Nỗi đau trong phần lớn trường hợp đều đến từ sự bất lực. Nếu đủ mạnh mẽ, sẽ bao giờ chịu cảnh phận dày vò như .
Dù thế nào nữa, cũng dạy Du Du một chút khả năng tự bảo vệ bản .
nhét tay cô một chậu xương rồng nhỏ, lôi từ cốp xe một cái cuốc và một con d.a.o ghép cành:
“Chọn một cái .”
Không do dự, Du Du buộc d.a.o thắt lưng, ôm xương rồng trong tay trái, tay xách chiếc cuốc quá sức với con bé, gật đầu:
“Em sẵn sàng .”
Chúng đang chuẩn vòng phía lớp học để leo cửa sổ , thì chợt cảm thấy điều gì đó, bèn ngẩng đầu lên.
Du Du cũng theo, đôi mắt lập tức tròn xoe.
Chỉ thấy bên cửa sổ tầng hai của lớp học, mấy thiếu niên đang , đầu là một bé trai tuấn tú, sắc mặt căng thẳng.
Cậu đang động tác tay hiệu cho chúng —ý đại khái là: Chạy mau!
“Chị ơi, là Giang Triệt!” – Du Du kích động khẽ reo lên bên tai .
Chắc sợ gây chú ý với thây ma nên dám phát tiếng. khoảnh khắc ló đầu khỏi cửa sổ, khí quanh chúng như nổi lên những gợn sóng.
Ngay lập tức, tất cả lũ thây ma từng bạc hà che lấp cảm giác đều đồng loạt đầu, rảo bước về phía chúng .
Đặc biệt là hai con gần nhất—bước loạng choạng nhưng tốc độ chậm chút nào, lao đến với vuốt nhọn và hàm răng lởm chởm nhe .
Du Du phản ứng cực nhanh, vung cuốc đập thẳng đầu hai con thây ma.
Đáng tiếc là sức con bé đủ, đập ngã , liền hề do dự—vung thêm phát nữa.
Trên tầng hai, mặt Giang Triệt lập tức trắng bệch. Cậu nghiến răng, định trèo qua cửa sổ nhảy xuống—mặc kệ hậu quả.
đúng lúc đó, ung dung ném thẳng chậu cây trong tay .
Một cơn gió nhẹ lướt qua, chiếc chậu nhỏ như bông đó chạm má con thây ma đầu tiên—
A——!!!
Tiếng hét chấn động vang lên từ đầu lá của cây.
Chỉ trong chớp mắt, chậu cây nhỏ bé đó phồng to hơn mười , cao chừng mười mét.
Nó vung lên tán lá khổng lồ, một tiếng vù vang lên, lập tức quất bay bộ thây ma xung quanh.
Tiếp đó, cây như nổi điên, điên cuồng vung tán như một con vụ khổng lồ cuồng.
Cành lá xoáy như gió bão, càn quét khắp nơi, quật đứt tay, gãy chân, thể lũ thây ma tan tác, m.á.u me văng khắp nền xi măng.
Cuộc thảm sát một chiều chỉ kéo dài vài phút.
Khi tiếng gió tan , chỉ còn đống tàn tích đẫm máu, còn chậu cây hung hăng thu nhỏ như cũ, lặng lẽ bay về tay , nép lòng bàn tay như mèo con .
vỗ vỗ nó, nhẹ giọng dỗ:
“Được , chị em nhất . Không cả, đám chạm em nữa .”
Du Du vẫn còn giơ cuốc, cứng đờ tại chỗ:
“……”
Mấy thiếu niên tầng cũng đơ mặt tập thể. Một lúc mới thốt tiếng đầy bản năng:
“V… vãi thật……”
“Giang Triệt! chứ!” – Du Du như bừng tỉnh, ngẩng đầu hét lên.
Đám con trai tầng lúc cũng hồn , rối rít gật đầu, nối đuôi từ tầng hai xuống.
“Du Du …” – Có vẻ bọn họ đều quen con bé, chỉ là ánh mắt thì phần dè dặt –
“Đây là… chị gái mà em điện thoại?”
“ .” – Du Du đáp tỉnh bơ.
Người đầu là Giang Triệt vẻ bình tĩnh nhất. Sau khi xác nhận Du Du thương, sang chào :
“Chào chị Kỳ Trăn, em là Giang Triệt… là bạn của Du Du.”
“Chị .” – gật đầu, “Em nhắc đến em.”
Vừa dứt lời, thiếu niên đang lễ phép bỗng như ai ấn nút im lặng, đơ tại chỗ, từ tai đỏ lan thẳng đến tận cổ.
“Chị…” – Một khác líu lưỡi, chỉ tay run rẩy về phía chậu cây trong tay – “Cái đó là… là cái gì ạ?”
“Vũ khí tối mật của quốc gia ?”
“Hay… là mắt em vấn đề ?”
điềm nhiên đáp
“Đó là cây hổ chị nuôi.”
Cả đám: “???”
“Cái thứ mới nãy đập nát mấy chục con thây ma là… cây hổ???”
Nhìn nhánh lá đang khẽ rung rung trong tay , một nhóc lập tức co rúm :
“Cái… cái chị xinh trồng cây ơi, cái thật sự là… cây hổ?”
“Ừ.” – gật – “Loại mà chạm là cụp lá đó.”
Giang Triệt liếc quanh đống xác và m.á.u me be bét, nghi ngờ đời :
“Đây là… hổ ư?”
“Ừ. Nó dễ hổ.” – nghiêm túc giải thích – “Một khi nó cảm thấy quá ngại ngùng, nó sẽ đánh c/hết hết thứ xung quanh. Như … nó sẽ hổ nữa.”
Giang Triệt: “……”
Mấy con trai khác: “……”
Chỉ Du Du vô cùng hâm mộ reo lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-choi-thuc-vat-dai-chien-thay-ma-ngoai-doi-thuc/c3.html.]
“Wow! Cây hổ lợi hại quá!”
Lá cây hổ khen cũng điều, nhẹ nhàng nhấc một chiếc lá lên… che mặt bằng một chiếc lá khác.
5
Tổng cộng giáo viên và học sinh trong bộ căn cứ Nhạc Tường cũng chỉ hơn ba mươi , hiện đều đang tụ tập trong dãy phòng học.
Rõ ràng họ cũng thấy cảnh tượng ban nãy qua cửa sổ, nên khi thấy , nét mặt ai nấy đều chút kỳ lạ.
“Mới đầu xung quanh căn cứ cũng nhiều xác sống ,” một bạn mũm mĩm mặt mày rầu rĩ với , “tụi em tính liều một phen phá vòng vây. Ai dè chẳng hiểu , thây ma cứ từng đợt từng đợt kéo đến. Nếu nhờ lớp trưởng nhanh trí cho bố trí phòng ngự ở tầng trệt, chắc chúng nó xông thẳng .”
“ đó,” một nam sinh cao kều tiếp lời, “giáo viên đang ở trông học sinh, bọn em vài đứa gan to mới lén xuống , chạy phòng thí nghiệm điều chế ít thuốc nổ hóa học, tính nếu thì liều mạng cho nổ tung luôn… chứ vây hoài, gì ăn thì c/hết đói mất.”
“ còn kịp xong thì chị đến .” – lớp trưởng chính là Giang Triệt, trông như gì thôi.
cắt lời: “Không . Giờ chị tới , sẽ đưa ngoài. chỉ đưa đến nội thành thôi, còn đưa em gái chị về nhà nữa.”
“Không !” – nhóc mũm mĩm mừng rỡ mặt – “Chị ơi, nhà bọn em gần nhà chị hết…”
ngẫm nghĩ: “Có ai lái xe ?”
Hóa mấy giáo viên đều ô tô, còn cả một chiếc xe van, nhưng tài xế thì sớm bỏ trốn mất dạng. hỏi quanh thì chẳng ai lái, đành đích cầm lái, đó đưa chiếc SUV của cho bé mũm mĩm chạy.
Vừa mở cửa xe, thấy cả băng ghế đầy ắp cây xanh, liền c/hết , mặt tái mét như sắp .
điềm nhiên ôm hết chậu cây xuống, phân phát mỗi ôm một chậu, đó gọi bạc hà “xịt thơm” cho từng .
Khi lá bạc hà non mơn mởn áp sát mặt, mấy nam sinh sợ đến cứng cả . chỉ nhẹ: “Bạc hà dịu dàng.”
Có lí nhí : “Chị lát bảo cây hổ hổ nữa…”
“Yên tâm .” – về phía Du Du đang dán má lên lá bạc hà đầy vui vẻ – “Tụi nó lời chị, bình thường sẽ hại ai .”
“Chị ơi, đại tỷ ơi…” – nhóc cao kều ngập ngừng hỏi – “Cái … là dị năng của chị ?”
“Chắc tính là dị năng .” – suy nghĩ – “Chị chỉ là một bình thường… trồng cây thôi.”
Cả đám thiếu niên: “……”
——Bình thường cái gì mà bình thường…
Một đường lộn xộn, la ó, cuối cùng đoàn xe cũng xuất phát.
Trên xe, hình như Giang Triệt hạ quyết tâm, lặng lẽ gần :
“Chị Kỳ Trăn…”
“Chị .” – cắt lời, giọng điềm tĩnh – “Không , bạc hà thể che khí tức của em.”
Quả nhiên, thức tỉnh dị năng chính là Giang Triệt—mà dị năng của là một trong những loại quý hiếm nhất: trị liệu hệ.
Nếu chỉ dừng ở trị liệu thì cũng đến mức phiền toái, nhưng còn thức tỉnh dị năng thứ hai.
Dị năng bề ngoài cũng là trị liệu, nhưng bản chất vượt xa khuôn khổ dị năng thông thường—nó mang theo mùi máu: m.á.u thịt thể thúc đẩy tiến hóa.
Nói trắng , giờ chẳng khác gì một miếng “thịt Đường Tăng phiên bản khổng lồ”, tỏa hương vị hấp dẫn ch/ết , m.á.u và dịch cơ thể đều thể chữa lành—thậm chí còn giúp khác thăng cấp.
Khí tức thể che giấu , nhất là lúc mới thức tỉnh, kịp nhận , nên mới hút hết lũ xác sống ở căn cứ về đây.
Ngọc giá, mang ngọc liền tội. Dị năng nếu lộ , nhẹ thì xác sống ăn mất, nặng thì chính con xẻ thịt.
“Chị …” – Giang Triệt sửng sốt, nhưng đó bình tĩnh xuống nhanh.
Du Du nãy giờ như lọt mây mù, chớp mắt suy nghĩ, nhưng thông minh hỏi tiếp, chỉ nhiệt tình kể cho Giang Triệt về “đội quân thực vật” trồng trong vườn.
Sự đổi quá đột ngột khiến đều mất tâm trạng đùa cợt, nhưng Du Du vốn là kiểu lạc quan bẩm sinh, thấy nét u ám trong mắt Giang Triệt thì lập tức lên tiếng an ủi:
“Chị còn trồng cho em cả hoa hồng cơ đấy, bây giờ nở to lắm luôn, em trong bông hoa sách cũng !”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Giang Triệt bật :
“Em là cô bé Tí Hon trong truyện cổ tích ?”
“Thế thì chính là Tiểu Y Đa kỳ diệu!” – Du Du xoa đầu Giang Triệt – “Yên tâm , dù thế nào em cũng sẽ bảo vệ .”
Giang Triệt ngẩn .
Một lúc , thiếu niên tuấn tú nắm lấy tay Du Du đang đặt trán , khẽ mỉm :
“Còn sẽ bảo vệ em, Du Du.”
Á——!
Chậu cây hổ bên cạnh bỗng kêu lên một tiếng.
Cả xe đồng loạt biến sắc, hoảng hồn về phía .
vẫn giữ nguyên biểu cảm:
“Không , Tiểu Xấu bảo nó cảm động… cũng bảo vệ .”
Cả xe: “……”
Du Du cong mắt, một trái tim với tay hướng về chậu cây:
“Cảm ơn Tiểu Xấu nhé!”
Giang Triệt cũng vụng về học theo, đưa tay tạo hình trái tim:
“Cảm ơn… Tiểu Xấu.”
Lá cây hổ run run, khe khẽ kêu “á…” thêm tiếng nữa.
nhịn , cũng bật .
Nhờ bạc hà bảo vệ, chuyến về vô cùng yên , thây ma dù ngang qua cũng thèm để ý đến chúng .
Chúng đưa thầy trò trong căn cứ về thành phố an .
Biệt thự nhà họ Diệp trong khu nhà giàu, ngay cạnh là nhà họ Giang.
Vừa đến nơi, cha Giang Triệt lập tức lao , ôm con mà nức nở.
Ba Giang nghẹn ngào đến độ ngừng cúi đầu mặt :
“Cảm ơn cháu, Trăn Trăn… thật sự cảm ơn cháu…”
vội lùi :
“Chú Giang, chú đừng …”
“Ông Giang , tình nghĩa hàng xóm với , khách sáo gì nữa.” – ba bước tới đỡ chú – “ nhà chú bây giờ cũng an lắm, ba tạm sang nhà ở, đợi tình hình định tính tiếp?”
Nhà và nhà Giang vốn thiết, ba Giang chỉ chần chừ một chút cũng ngại ngùng đồng ý.
Khi bình an trở về, lớn cũng dần định tâm trạng, cùng uống , bàn bạc tình hình hiện tại.
Dù thì đây cũng mới chỉ là ngày đầu tiên của tận thế, thế giới vẫn còn giữ vẻ bình lặng bề ngoài.
bên cửa sổ, lặng lẽ ngoài.
Ngoài cổng biệt thự, lũ thây ma loạng choạng kéo đến dứt.
Chúng chậm rãi nhưng ngừng nghỉ, giống như dòng cát bao giờ ngưng rơi—và dòng chảy đó, đang hướng thẳng về phía nhà .
đầu, lặng lẽ về phía Giang Triệt đang lặng lẽ trong phòng khách.
Trong lòng , gợn lên một tia suy nghĩ khó gọi thành lời.