Trò chơi “Thực vật đại chiến thây ma” ngoài đời thực - C5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 22:36:31
Vậy thì Tằng Hi thì ?
Cô chẳng qua chỉ là một sinh viên mắc kẹt trong trường, gì đáng chú ý.
Tốc độ phát triển của “Nghịch Thế” quá nhanh, mục tiêu quá rõ ràng, đến mức khiến tự hỏi rốt cuộc ai .
Trên đời nhiều sự trùng hợp như thế.
Tất cả đều manh mối, chỉ cần tìm .
Giang Triệt thở dài:
“Em cảm giác theo dõi… nếu còn ở cạnh hai , thể sẽ liên lụy tới chị và Du Du.”
Nghe đến đó, Du Du lập tức trừng mắt .
Cây hổ run lên khẽ khàng.
Quan Âm nhỏ nghiêng lá tỏ ý đồng tình.
Ngay cả Ngọc Cành luôn hiền lành cũng vươn nhánh vỗ nhẹ lên vai một cái.
“Cậu từng nghĩ… để chấm dứt thảm họa ?”
bình thản hỏi.
“Nếu đáp án ở bệnh viện trung tâm, thì chính là một phần của chìa khóa.”
Du Du cũng gật đầu như gà mổ thóc:
“Phải ! Hơn nữa—”
Con bé còn hết câu, thể loạng choạng, suýt ngã nhào.
“Du Du!” Giang Triệt vội đỡ lấy con bé
Cơn choáng váng chỉ kéo dài vài giây, Du Du nhanh tỉnh , thở dốc từng , sắc mặt tái nhợt, đôi mắt mờ mịt, một tay ôm chặt lồng ngực.
“Em… em thấy…” Du Du thều thào ,
“Đó là một cuộc thí nghiệm… mật danh là 613.
Rất nhiều mặc áo trắng, trong danh sách tiêm truyền tên Giang Triệt…
Bọn họ… đều biến thành xác sống…
Tên chuyển sang màu đỏ… Mạc Dạ bản danh sách đó…”
Cô trông tệ, nhưng vẫn cố gắng lôi giấy bút , vẽ tất cả những gì thấy.
Những hình ảnh hiện lên — sống động như thật, Đáng sợ đến rợn .
—
Toàn tri.
Dị năng của Du Du — là tri.
Có thể thoáng thấy tương lai lẫn quá khứ, ký ức lẫn kết quả,
Tất cả đều thể lướt qua mắt con bé
“Chuyện … cần báo cáo.” ,
“Nếu thật sự là một âm mưu chủ đích, thì Giang Triệt và Tằng Hi — chính là “sản phẩm ”.”
Rất rõ ràng, cơ thể họ sản sinh kháng thể với virus, Hơn nữa còn tiến hóa theo một hướng khác với xác sống.
Trên họ, thể chiết xuất huyết thanh điều chế, Vậy nên — trở thành mục tiêu cần loại bỏ.
Tổ chức “Nghịch Thế”, lẽ chỉ là một nhóm sát thủ thuê bởi kẻ điều khiển bộ cuộc thí nghiệm .
…
“Kỳ Trăn, con , Mỗi khi tai họa giáng xuống, Luôn sẽ một ai đó… xuất hiện để đổi thế giới.”
Sư phụ từng với như .
“Tai họa thể tránh ?”
Sư phụ lắc đầu:
“Thiên tai nhân họa, đều là kiếp .”
Bà hỏi :
“Giờ con cũng lớn, nên chọn con đường . Con thích gì?”
Còn , lúc chỉ là đứa trẻ, thành thật chỉ tay về mảnh đất mặt:
“Con trồng cây!”
Khoảnh khắc đó, gió bỗng nổi lên,
Cây cỏ mặt giống như triệu hồi,
Chúng lớn lên mạnh mẽ, ca hát, thì thầm tên ,
Lướt qua đầu ngón tay — thiết, dịu dàng, sống động.
Tựa như một phép màu rực rỡ chỉ dành riêng cho .
Sư phụ khẽ ,
“Vậy thì… con đường mà con chọn, chính nó cũng sẽ bảo vệ con.”
…
chợt tỉnh khỏi giấc mộng , mở mắt .
Đã lâu mơ thấy sư phụ nữa.
Bà thường xuyên chu du khắp nơi, thỉnh thoảng mới về thăm một , còn đa phần thời gian chỉ gửi thư .
Dù là gửi cho sư , trong thư cũng luôn chỉ một câu:
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Bình an, đừng nhớ .”
Bên ngoài, trăng sáng tỏ, gió nhẹ thoảng qua.
đẩy cửa sổ, khẽ nhảy ngoài.
Đêm khuya yên tĩnh, trong vườn hoa, loài cây ngủ, loài vẫn . Chúng thiết chào .
Ban đầu chỉ định trò chuyện đôi chút với đám cây cỏ , bất ngờ thấy một bóng .
Anh đang một khóm hoa hồng, những bông hoa đầy gai mà khép cánh hoa rực rỡ, phần co ro như sợ hãi.
“Anh,” thu nét ngạc nhiên, bình tĩnh gọi , “ chúng sợ .”
Người đàn ông trẻ tuổi đầu , gương mặt vốn chẳng bao nhiêu biểu cảm, giờ đây lộ chút bối rối, lập tức khiến những đường nét lạnh lùng sinh động hẳn.
Anh giống sư phụ, giống đến mức khiến chút hoảng hốt, ngỡ rằng vẫn đang ở trong giấc mơ.
“Vậy ?” Anh , “Anh chỉ xem thử hoa hồng em trồng thôi.”
chớp mắt: “Còn đất của em ?”
“Chúng chậm quá,” sư , “nên tới .”
“Anh báo cáo ?”
“Ừm.” Anh gật đầu. “Những gì em , cũng báo cáo .”
“Em cảm nhận , nhà họ Diệp đánh dấu .”
Anh đến bất ngờ như thế, hàn huyên nữa, chỉ nghiêng đầu con đường nhỏ trong vườn tối om, “Lúc đó chắc nhờ giúp một tay.”
“Được,” hình như do dự vài giây, “ thể ở đây trông chừng ?”
“Anh cần nhiệm vụ ?” ngẩng đầu .
“Em…” Anh khựng một lúc, “cũng là một nhiệm vụ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-choi-thuc-vat-dai-chien-thay-ma-ngoai-doi-thuc/c5.html.]
Từ lâu , việc cho một bộ phận đặc biệt của nhà nước.
Vì báo cáo thông tin quan trọng như , việc nhận thêm nhiệm vụ liên quan đến nhà họ Diệp cũng gì lạ.
“Anh hình như hỏi gì đó?”
Khi dẫn về phòng khách trong nhà, bèn tò mò hỏi.
Bước chân dừng , chậm rãi hỏi :
“Là vì phát hiện đến nên em mới xuống ?”
nghĩ, chắc là .
Có lẽ vì cảm nhận sự mặt của , nên mới mơ thấy sư phụ.
“Nếu em xuống, định gì?”
“…Anh tưởng em sẽ phát hiện,” cụp mắt xuống, gương mặt lạnh lùng giờ đây phần m.ô.n.g lung, “Ban đầu định trèo tường luôn.”
“Anh định với em tiếng nào, nửa đêm trèo tường gì?” thắc mắc, “Chỉ để ngắm hoa hồng?”
từng trồng loại hoa đây, sư thấy lạ cũng là bình thường — nhưng cũng đến mức nửa đêm trèo tường.
“…” Anh im lặng.
Dường như cũng chắc: “Ừm… chắc .”
“Lần thể với em,” , “gửi tin nhắn cũng .”
“Lúc đó em đang ngủ,” ngừng một chút, “ phiền em.”
Tạch.
Đèn đầu bỗng sáng lên.
và đồng loạt ngẩng đầu, thấy Du Du đang cầm cốc sữa, vẻ mặt trống rỗng.
“Chị… chị ơi?”
Vẻ mặt của Du Du trải qua quá trình từ kinh ngạc đến ngộ , cứng nhắc như một hồn ma đang mộng du:
“Em đang mộng du, em thấy gì hết.”
: “…”
8.
Sau đó cũng giải thích rõ, nhưng ánh mắt Du Du vẫn kỳ quặc.
Anh tên là Kỷ Lâm Trạch, là đàn của , khi gặp qua ba một thì biến mất, chỉ buổi tối mới về.
cũng lạ gì: “Anh nhiệm vụ.”
Nếu đoán nhầm, thì lấy danh sách trong tay “Nghịch Thế”.
Những tên trong danh sách cần giải cứu, họ thu thập m.á.u của Giang Triệt, nhưng mẫu vẫn còn quá ít.
Ba thì suốt ngày như gì đó thôi, thấy khó hiểu. khi hỏi, họ liên tục lắc đầu bảo gì.
Đến ngày thứ bảy khi về nhà, Du Du ngất xỉu.
Con bé tỉnh , nắm c.h.ặ.t t.a.y áo , giọng khàn khàn:
“Lửa…”
Toàn tri nghĩa là vạn năng, trừ bộc phát dị năng , những gì Du Du thấy đều là mảnh vỡ lẻ tẻ.
Lửa?
“Chị .”
nghĩ một lúc, xoa đầu cô bé, “Đừng lo.”
Lần để bọn họ thương Quan Âm nhỏ, là vì ngoài mà chuẩn kỹ.
Lần là sân nhà của , Mạc Dạ gì mà so với ?
Hồ cá chép trong sân trồng kín cây thủy sinh, lá sen nối tiếp, xanh ngắt một màu.
Toàn bộ khu biệt thự Hương Tiên Đế Uyển giờ đây còn bóng dáng xác sống, chúng lớp lớp cây cối ăn mòn, cuối cùng tan thành bùn m.á.u rễ cây xanh tươi , chỉ còn vài con lác đác ở ngoài cổng, dám tới gần.
Thoắt cái, một tuần trôi qua.
Ba và ba Giang Triệt đưa đến khu bảo vệ trung ương,
Còn chúng — sớm chuẩn sẵn sàng.
Như thường lệ, vườn, dùng tay khuấy làn nước trong veo.
búng nhẹ lên chiếc lá sen đang nổi bọt trong nước:
“Lần nhờ các em .”
Hoa sen: “Gulu gulu~”
8
nhịn bật : “Nín đến khó chịu ?”
Lá sen run lên, những giọt nước trong suốt từ mép lá nhỏ xuống lòng bàn tay , thể cảm nhận rõ rệt một luồng cảm xúc nôn nóng, sẵn sàng xuất kích.
“Tạch—”
Một âm thanh khẽ vang lên, khựng , bật dậy.
Một mùi kỳ quái thoảng qua trong gió, lặng lẽ lan khu vườn.
Đám thực vật đồng loạt co cụm , nhanh chóng vươn cành lá về phía bức tường phía Đông.
Dù xử lý qua nhiều lớp, vẫn ngửi đó là mùi xăng.
Nếu đoán sai, thì lúc , cổng nhà họ Diệp xăng chất thành từng lớp.
“Ù—”
Chỉ trong tích tắc, bầu khí yên bình một luồng gió rít chói tai xé toạc, mây đen cuồn cuộn kéo đến từ chân trời, ánh nắng ban trưa những cụm mây dày đặc che phủ.
Gió đập rầm rầm cửa sổ, một loài cây yếu ớt gió bẻ cong như sắp gãy, phát âm thanh kẽo kẹt khiến sởn gai ốc.
Gió, sấm, lửa.
Ba dị năng hệ nguyên tố mạnh mẽ — cộng thêm đám xăng đang chờ chực bắt lửa.
Trong nguyên tác, nam chính từng bày trận thế lớn như .
Biến là gì? Là ?
nhướng mày, điềm tĩnh về đám bóng đen kịt ngoài cổng nhà họ Diệp.
Những dị năng giả như nấm mọc trong bóng tối, chỉ cần ánh sáng biến mất, lập tức thi chui từ chốn ẩm ướt.
“Diệp Kỳ Trăn,” tên đầu – chính là nam chính – nở nụ tàn nhẫn xen lẫn thờ ơ, “ gặp .”
“Chị ơi!”
Du Du lao chắn mặt , lạnh lùng trừng mắt Mạc Dạ đối diện.
Biểu cảm của Mạc Dạ cứng .
“Cô chính là Diệp Kỳ Trăn mà bác sĩ chỉ đích danh?”
Một gã đàn ông cao to cơ bắp nhe răng , “Bác sĩ cô còn sống, ngoan ngoãn theo chúng .”
phớt lờ , chỉ về phía Mạc Dạ: “Lần chuẩn xong hết ?”
“Một dị năng giả hệ thực vật như cô,” một phụ nữ cao ráo khẩy, “dám kiêu ngạo như thế, là vì mấy cái cây cao cấp của cô ?”
“Một nữa, Du Du...”
Ánh mắt Mạc Dạ vẫn rời khỏi Du Du, giọng dịu , “Qua bên , hứa sẽ hại em.”
“Vậy chị em thì ,” Du Du nhường bước, “còn ba em thì ? Anh cũng hại họ ?”