Trò Chơi Trả Thù Trong Căn Biệt Thự
Chương 2
5
Ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy, Châu Tuấn Huy vẫn đang ngủ say trên sàn nhà.
“Tuấn Huy, Tuấn Huy, dậy thôi!”
Tôi cười rất dịu dàng nhưng chân tay lại không thương tiếc chút nào, tôi vừa khẽ gọi anh ta vừa véo mạnh đùi trong của anh ta.
Châu Tuấn Huy cau mày, từ từ mở mắt ra.
“Anh thật sự uống nhiều ghê đấy, lăn xuống đất cũng chẳng tỉnh dậy!”
Châu Tuấn Huy xoa xoa ấn đường, mơ hồ nói:
“Anh cảm thấy vẫn ổn mà, nhưng sao đầu óc anh lại khó chịu và choáng váng quá.”
Tôi cười cười, tất nhiên là phải vậy rồi, tôi chuốc nhiều thuốc đến mức có thể khiến một con heo ngất xỉu mà.
“Chị Tiểu Nhã cũng chưa thức dậy, chúng ta đi gọi họ dậy đi.”
Tôi đã mở khóa từ lâu rồi.
Tôi không nói lời nào mà khoanh tay đứng sau lưng Châu Tuấn Nam.
Lúc anh ta cực kỳ mất kiên nhẫn gõ cửa lần thứ tư, Hà Tiểu Nhã mở hé cửa ra.
Chị ta mặc áo choàng tắm, tóc tai rối bời, hai mắt thâm đen.
Châu Tuấn Huy định nói gì đó nhưng lại thôi.
Tôi hớn hở nói:
“Chị Tiểu Nhã vẫn đang ngủ à? Mau thức dậy chơi cùng bọn em nào.”
Hà Tiểu Nhã nấp sau cánh cửa, một tay nắm chặt tay nắm cửa.
“Anh ấy vẫn đang ngủ, bọn em xuống lầu đợi chị một lát được không?”
Tôi đẩy Châu Tuấn Huy, giả vờ như định rời đi:
“Vậy hai người nhanh lên nhé.”
Hà Tiểu Nhã cố nặn ra một nụ cười, thả lỏng cảnh giác.
Tôi mừng thầm trong lòng, nhân lúc chị ta không chú ý đẩy cửa ra xông vào phòng.
“Con heo lười Giả Việt kia, mặt trời chiếu đến m//ông rồi đấy!”
“Đồng Đồng!”
Hà Tiểu Nhã hét lên, muốn kéo tôi lại.
Nhưng đã muộn rồi.
Tôi đã thấy hết tình hình trong phòng.
Lúc này Giả Việt vẫn đang nằm ngủ trên giường, anh ta ở trần và chỉ đắp chăn che những bộ phận quan trọng lại, có lẽ là trong lúc vội vàng Hà Tiểu Nhã đã đắp chăn cho anh ta.
Chiếc giường lớn hai mét hai cực kỳ bừa bộn.
Khăn trải giường lộn xộn, gối đầu vứt ngang dọc, khắp nơi đều ướt đẫm, ngay cả món đồ trang trí bằng gỗ trên tủ đầu giường cũng nằm ở trên giường.
Tôi xấu hổ che mắt lại:
“Chị Tiểu Nhã à, chị và Giả Việt mãnh liệt thật đấy.”
Châu Tuấn Huy đi vào cùng đang ngơ ngác nhìn tình hình trong phòng, sau đó anh ta không dám tin nhìn sang Hà Tiểu Nhã.
Hà Tiểu Nhã đè nén sự hoảng sợ trong mắt xuống, miễn cưỡng cười nói:
“Em đang nói gì thế Đồng Đồng, tối qua cái tên Giả Việt này uống say quá nên tưởng rằng mình là khỉ, anh ấy cứ ở trên giường xiếc khỉ cho chị xem.”
Tôi che miệng cười khúc khích:
“Ôi chao, hai người là bồ bịch thì có gì đâu mà phải xấu hổ chứ, em và Tuấn Huy cũng không phải là người ngoài! Đúng không, Tuấn Huy?”
Chấu Tuấn Huy hít sâu một hơi, sa sầm mặt đi ra khỏi phòng.
Tôi giả vờ không nhận ra anh ta đang không vui, vô tư vẫy vẫy tay với Hà Tiểu Nhã:
“Chị Tiểu Nhã à, bọn em đợi hai người dưới lầu nhé.”
Sắc mặt của Hà Tiểu Nhã lúc này còn khó coi hơn là ăn p//hân.
6
Tôi suýt chút nữa đã bật cười.
Hiện tại, Châu Tuấn Huy chắc chắn nghĩ rằng Hà Tiểu Nhã đã làm chuyện không nên làm với em trai ruột của mình.
Nhưng Hà Tiểu Nhã thực sự vượt ngoài dự đoán của tôi, chị ta không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài của mình.
Tối qua, tôi đã lắp sẵn máy ảnh để chuẩn bị thưởng thức một vở kịch đặc sắc.
Giả Việt có khả năng tự chủ kém nên bắt đầu cởi áo và lôi kéo Hà Tiểu Nhã.
Cuối cùng, Hà Tiểu Nhã không còn cách nào khác nên đã cầm đồ trang trí bằng gỗ trên tủ đầu giường đ//ập vào sau đầu anh ta.
Dáng vẻ tàn nhẫn đó quả thật giống hệt như định g//iết người vậy. Giả Việt đáng thương cứ thế ngất xỉu.
Sau đó, Hà Tiểu Nhã dùng đủ mọi cách như xối nước lên mặt, lên người, dùng móng tay bấm mình, tự tát mình,…
Sau cùng, chị ta còn dùng d//ao tỉa lông mày rạch cả chục nhát lên đùi mình.
Có thể là đau đớn đã lấn át d//ục v//ọng của chị ta, cũng có thể là sức nhẫn nại của chị ta quá kinh khủng, Hà Tiểu Nhã cắn chặt môi kiên trì suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhịn được.
Cuối cùng chị ta đã ngất đi vì kiệt sức, có lẽ tiếng gõ cửa sáng nay của Châu Tuấn Huy đã đánh thức chị ta.
Tuy nhiên, không phải là tôi không thu hoạch được gì.
Tối qua, Giả Việt mất hết lý trí xông đến gào lên với Hà Tiểu Nhã:
“Cùng bố khác mẹ mà chị sợ cái gì, hơn nữa bố tôi luôn hoài nghi chị có phải là con ruột của ông ấy hay không, dù sao thì năm đó mẹ chị cũng từng làm g//ái.
Câu nói này của anh ta đã chọc tức Hà Tiểu Nhã, thế nên chị ta mới bất chấp mọi hậu quả đập vào đầu Giả Việt.
Hóa ra đây mới là bí mật mà Hà Tiểu Nhã sợ bị người khác biết, có lẽ chính Châu Tuấn Huy cũng không hề biết chuyện này.
Châu Tuấn Huy chủ động vào bếp nấu ăn, tôi biết anh ta không muốn tôi nhìn thấy vẻ mặt của mình ngay lúc này.
Nửa tiếng sau, Hà Tiểu Nhã và Giả Việt lần lượt đi xuống.
Hà Tiểu Nhã khôi phục lại dáng vẻ nho nhã của mình, chị ta cười nói với tôi như thể tối qua chẳng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Hôm nay, chúng tôi sẽ tổ chức tiệc nướng ngoài trời.
Tôi định nhờ Châu Tuấn Huy giúp tôi khiêng cái bếp ra ngoài, nhưng Giả Việt lại chủ động đề nghị giúp tôi.
Thấy Hà Tiểu Nhã liên tục liếc nhìn Châu Tuấn Huy, tôi vui vẻ đồng ý với anh ta.
7
Lúc đến nhà kho, tôi tùy ý nói chuyện với anh ta:
“Giả Việt, chị Tiểu Nhã cũng không còn nhỏ nữa, hai người định khi nào thì kết hôn thế?”
“À, hai chúng tôi không vội.”
Tôi trừng anh ta:
“Chị Tiểu Nhã là phụ nữ, chị ấy nói không vội thì chắc chắn là nói dối, anh phải chủ động chứ!”
Giả Việt miễn cưỡng nói:
“Ừm.”
“Gia đình của chị ấy không quá hạnh phúc, mẹ chị ấy lại mất sớm, sau này anh nhất định phải đối xử tốt với chị ấy đó biết chưa?”
“Ừm.”
“Từ nhỏ, bố chị ấy đã không thèm quan tâm đến hai mẹ con chị ấy, sau này mẹ chị ấy mất thì bố chị ấy tái hôn. Mẹ kế của chị ấy sinh ra một cậu con trai, cả nhà đều trọng nam khinh nữ nên thường xuyên đánh mắng chị ấy. Thậm chí lúc chị ấy học đại học còn phải đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt cho em trai chị ấy, sau này đi làm thì phải dành dụm tiền mua nhà cho em trai!”
Tôi càng nói càng tức giận nên ném món đồ trong tay xuống đất.
Giả Việt khẽ “Hừ” một tiếng:
“Cô ấy nói những điều này cho cô biết à?”
Tôi tiếp tục lải nhải:
“Mặc dù tôi chưa từng gặp cậu em trai cùng bố khác mẹ của chị ấy, nhưng theo những gì chị ấy miêu tả thì cậu ta thật sự không phải là người. Chúng ta vừa không thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với loại người nhà này nếu không sẽ bị trả thù, cũng không thể đối xử thật lòng với họ nếu không họ sẽ giống như một cái động hút m//áu không đáy, chỉ cần duy trì sự hòa thuận ngoài mặt là được rồi.”
“Tôi nói cho anh biết, sau này hai người kết hôn thì nhớ phải giữ kỹ tiền bạc của mình đấy. Có một lần, chị Tiểu Nhã đến tìm tôi và Tuấn Huy, chúng tôi uống quá nhiều nên tôi mơ mơ hồ hồ nằm trên sô pha, lúc đó tôi nghe thấy chị ấy khóc lóc kể lể với Tuấn Huy, chị ấy nói sau này nếu có tiền thì cũng phải đề phòng mẹ kế và em trai chị ấy.”
Nghe đến đây, Giả Việt hoàn toàn im bặt.
Hai chúng tôi khiêng tất cả dụng cụ bao gồm cả lò nướng và vỉ nướng ra sân, Hà Tiểu Nhã và Châu Tuấn Huy lấy thức ăn đã chuẩn bị sẵn ra.
Sắc mặt Châu Tuấn Huy đã khôi phục như thường, xem ra Hà Tiểu Nhã đã “chứng minh trong sạch” rồi.
Sau khi ăn thịt nướng xong, chúng tôi ngồi trên ghế dựa uống đồ uống và hóng gió.
Từ sau khi nói chuyện với tôi, Giả Việt không thèm để ý đến Hà Tiểu Nhã nữa, lúc này anh ta đang ngồi ở một bên đeo tai nghe chơi game.
Tôi lướt xem video trên điện thoại, sau đó bỗng ôm bụng cười lớn.
Hà Tiểu Nhã nói:
“Đồng Đồng, chuyện gì mà buồn cười thế?”
“Mọi người xem video này này, họ nói có một người làm g//ái muốn hoàn lương nên đã tìm đến một khách hàng cũ và muốn gả cho người ta, nhưng vị khách hàng đó không đồng ý, thế là cô ta chuốc say khách hàng rồi nói mình đã mang thai với người ta, nên vị khách hàng đó chỉ đành cưới cô ta.”
Sắc mặt Hà Tiểu Nhã rất mất tự nhiên:
“Hả, chuyện này thì có gì buồn cười chứ.”
Tôi vỗ vai Châu Tuấn Huy, cười nói:
“Em cười là vì người phụ nữ này thông minh, nhưng cô ta làm vậy thì cũng có hơi tàn nhẫn đấy.”
Châu Tuấn Huy không biết chuyện nên thuận theo lời tôi nói tiếp:
“Nào chỉ là tàn nhẫn thôi chứ, cô ta quả thật là vô liêm sỉ. Anh ghét nhất là kiểu g//ái đ//iếm hoàn lương muốn tìm người thật thà này, người thật thà đ//ào m//ộ tổ tiên nhà bọn họ hay gì?”
Hà Tiểu Nhã sa sầm mặt, nhưng Châu Tuấn Huy vẫn không nhận ra nên nói tiếp:
“Đã b//án t//hân thì phải có giác ngộ của người b//án t//hân. Cô nói đó là con người ta, ai biết là cô có thai với người nào rồi tìm một người thật thà để đổ vỏ thay đâu chứ…”
Tôi cụng ly với Chấu Tuấn Huy, ra hiệu cho anh ta nói tiếp, nói nhiều vào tôi rất thích nghe.
Nhìn Hà Tiểu Nhã gần như là cắm móng tay vào lòng bàn tay và Giả Việt đang ngồi đưa lưng lại với chúng tôi cách đó không xa, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Đến lúc rồi, trò chơi tôi dày công chuẩn bị cho ba người họ nhất định sẽ rất thú vị.