Trò Chơi Trả Thù Trong Căn Biệt Thự
Chương 4
12
“Không phải đâu Tuấn Huy! Không phải là như vậy!” Hà Tiểu Nhã vất vả bò lên mép bể cá gấp gáp phủ nhận.
“Tạ Đồng, cô bị điên à!” Giả Việt tức giận mắng chửi.
“Em biết từ khi nào?” Châu Tuấn Huy biết đã không còn cách nào lừa tôi nữa.
Tôi lắc lắc ngón tay:
“Không quan trọng, Tuấn Huy à, tiếp theo phải tập trung chơi trò chơi nhé.”
Tôi hắng giọng:
“Được rồi các vị, trò chơi sắp bắt đầu rồi, mọi người hãy nghe tôi giải thích trước, nếu không nhỡ xảy ra bất kỳ hậu quả gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.” Ba người họ đều rất tức giận, nhưng vì bị tôi trói chặt nên chẳng còn cách nào khác.
“Thật ra trò chơi này rất đơn giản, bên dưới bể cá có một cái nút, sau khi gỡ cái nút đó ra thì nước sẽ chảy ra ngoài, khi nước rút đến một mức nhất định thì có thể ra ngoài, thùng sắt cũng không hề kiên cố như vẻ ngoài của nó, một người đàn ông trưởng thành đủ khỏe có thể phá hư nó từ bên trong, về phần bộ quần áo nhiệt độ cao đó thì chỉ cần cởi nó ra là an toàn rồi.”
Tôi nói tiếp:
“Nhưng tất nhiên là các vị đừng lơ là thiếu cảnh giác nhé, trò chơi nhất định phải tăng chút độ khó.”
“Cái thùng sắt của Giả Việt có bộ phận cảm ứng, chỉ cần anh cử động nhẹ thôi thì nước trong bể cá của chị anh sẽ tăng thêm một chút. Về phía chị Tiểu Nhà ấy mà, sau khi gỡ nút nước thoát ra càng nhiều thì nhiệt độ bộ quần áo của Tuấn Huy sẽ tăng cao hơn. Trên bộ đồ của Tuấn Huy có bộ phận cảm ứng hồng ngoại, anh cởi ra càng nhiều thì xi măng sẽ chảy vào chiếc thùng của Giả Việt càng nhiều hơn.”
“Gọi nó là trò chơi tin tưởng là vì ba vị phải hợp tác mới có thể hoàn thành, chỉ cần phối hợp tốt với nhau thì tất cả mọi người đều sẽ không sao cả, nhiều lắm thì chỉ chịu chút đau đớn ngoài da thôi.”
“À, còn nữa.”
Tôi bỗng nhớ đến điểm mấu chốt cuối cùng:
“Không thể mặc kệ không làm gì hết nhé. Tôi cho ba người ba mươi phút, nếu hết thời gian thì nước sẽ đổ đầy bể cá, xi măng sẽ đổ đầy thùng sắt, còn về phần bộ quần áo của Tuấn Huy ấy mà, hì hì, nhiệt độ cao nhất sẽ đạt đến hai trăm độ C, có phải rất đáng sợ hay không?”
Tôi cười nói về thứ đe dọa đến tính mạng mà ba người họ có thể sẽ gặp phải, giống như là chỉ đang nói về thời tiết và tối nay ăn gì.
Sắc mặt Châu Tuấn Huy thay đổi, giọng điệu bất giác có chút cầu xin:
“Đồng Đồng, có gì thì chúng ta từ từ nói có được không? Anh thừa nhận anh từng bị quỷ ám sau một lần say rượu, đó là do Hà Tiểu Liên chủ động, người anh yêu nhất là em!”
Tôi nhéo môi Châu Tuấn Huy rồi lấy cái ghim bấm sách, sau một tiếng “bụp”, Châu Tuấn Huy run rẩy và hét lên một tiếng đầy đau đớn.
Đúng vậy, tôi đã bấm môi trên và môi dưới của anh ta lại với nhau. Hà Tiểu Nhã và Giả Việt thấy vậy thì hoảng hồn. Hừ, lần này đã biết là tôi không hề đùa giỡn rồi chứ.
Tôi nhìn gương mặt trắng bệch vì đau đớn của Châu Tuấn Huy, mỉm cười ngọt ngào:
“Yêu tôi thì tập trung chơi trò chơi tôi chuẩn bị cho mọi người đi.” Tôi nhấn nút khởi động, đồng hồ điện tử trên tường bắt đầu đếm ngược ba mươi phút, sau đó tôi rời khỏi căn phòng này.
“Các bạn thân mến, trò chơi bắt đầu. Tôi rất mong chờ biểu hiện của các vị đấy nhé!”
13
Sau khi tôi rời khỏi đó, tất cả các thiết bị trong phòng đều được kích hoạt.
Bể cá dần dần được đổ nước vào, máy trộn xi măng bắt đầu nghiêng xuống, bộ đồ kín người của Châu Tuấn Huy phát ra ánh sáng vàng – nhiệt đồ càng cao thì màu sắc sẽ càng đậm.
Có lẽ là cảm nhận được nhiệt độ bên trong bộ quần áo, Châu Tuấn Huy gào lên “Ưm, ưm.”
Anh ta không do dự cúi xuống cố gắng dùng tay nạy đinh bấm ra, mỗi lần động vào là anh ta lại rên rỉ một tiếng.
Cuối cùng anh ta giữ một đầu của đinh bấm rồi dùng hết sức rút mạnh ra, máu bắt đầu rỉ ra từ miệng vết thương.
“Tạ Đồng, cô độc ác lắm!”
Tôi vừa chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp, vừa quan sát ba người họ từ các góc độ khác nhau thông qua màn hình.
“A a a, cô ta nói thật đấy, tôi cảm thấy xi măng chảy vào rồi!”
Giả Việt bất an lắc lư, anh ta va vào thùng sắt phát ra âm thanh “Ầm ầm” cực lớn.
Dòng nước bên phía bể cá của Hà Tiểu Nhã bỗng chảy vào nhanh hơn, chị ta vội vàng ngăn cản Giả Việt:
“Em đừng động đậy nữa! Em động đậy thì nước bên phía chị sẽ chảy vào nhanh hơn!”
Dứt lời, chị ta lập tức lặn xuống dưới đáy hồ rồi rút cái nút chặn ra, tiếng nước chảy “Róc rách” khiến chị ta cảm thấy thoải mái hơn chút.
Châu Tuấn Huy không quan tâm đến đau đớn trên miệng, mặt mũi trắng bệch hét lên:
“Em quên Tạ Đồng nói gì rồi sao? Nếu em gỡ cái nút đó ra thì nhiệt độ của bộ quần áo này sẽ tăng lên!”
Quả nhiên, màu vàng trên quần áo của Châu Tuấn Huy dần chuyển sang màu cam.
Cổ tay Châu Tuấn Huy bị còng lại nhưng tay anh ta vẫn có thể hoạt động như thường, anh ta cúi xuống liều mạng cởi quần áo ra.
Anh ta kéo cái mũ xuống trước, tiếng máy trộn xi măng phía sau Giả Việt bỗng phát ra âm thanh lớn hơn, có thể nghe thấy càng nhiều xi măng chảy vào trong thùng, Giả Việt sợ hãi nên bắt đầu tông mạnh vào thùng sắt hơn.
Trong chốc lát, căn phòng tràn ngập tiếng gào khóc.
Tôi nhìn dáng vẻ sợ hãi, căng thẳng của ba người họ mà cười đến mức đau bụng, suýt chút nữa còn chiên cháy trứng. Vẫn là Hà Tiểu Nhã lợi hại nhất, chị ta bình tĩnh lại sau đó cắn răng lặn xuống đáy bể nhét cái nút chặn vào vị trí cũ.
Chị ta bơi lên lại sau đó kề sát vào cái lỗ nhỏ đó hét lớn:
“Tuấn Huy, anh đừng cởi nữa! Giả Việt cũng dừng tay lại đi! Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì chúng ta đều không thể thoát ra ngoài!”
Nhưng hai người họ đang đứng bên bờ vực của cái c//hết, sao có thể dễ dàng bình tĩnh lại chứ?
“Nếu hai người cam tâm bị Tạ Đồng đùa giỡn đến c//hết thì cứ tiếp tục đi!”
14
Lời của Hà Tiểu Nhã thành công khiến hai người dừng tay lại.
Sau khi ba người họ không cử động nữa, dòng nước chảy vào bể cá chậm hơn, tốc độ của máy trộn xi măng cũng chậm lại, màu sắc trên bộ đồ kín cũng không đậm hơn nữa.
Giả Việt sắp khóc đến nơi:
“Chị, chị mau nghĩ cách đi, xi măng dâng lên đến đầu gối em rồi!”
“Tạ Đồng quá nham hiểm, trò chơi này ba chúng ta không thể cùng lúc thoát thân được.”
Châu Tuấn Huy lập tức hiểu rõ, anh ta nhìn sang Giả Việt rồi gật đầu như gà mổ thóc.
“Giả Việt, thật ra cho dù hết giờ thì em cũng sẽ không c//hết, chỉ là tạm thời không thể cử động được mà thôi. Nhưng chị và Tuấn Huy thì thật sự sẽ c//hết đấy!”
Lúc này Giả Việt mới chợt hiểu ra, anh ta lập tức gào lên:
“Chị có ý gì? Muốn hy sinh tôi để cứu hai người sao?! Nếu như tôi bị xi măng đổ ngập người thì sống cũng có khác gì là c//hết đâu chứ!”
“Em bình tĩnh một chút nghe chị nói này, xi măng sẽ không đông cứng ngay lập tức. Sau khi chị và Tuấn Huy thoát ra thì sẽ lập tức cứu em! Em nghĩ thử đi, đây là cách tốt nhất rồi!”
Bình thường nhìn Giả Việt ngầu thế thôi, nhưng thật ra anh ta chỉ là một kẻ ăn hại, lúc này anh ta đã sợ đến mức tè dầm nên chẳng nghe vào lời nào.
Hà Tiểu Nhã bất lực, chị ta chỉ đành nói:
“Hiện tại có lẽ Tạ Đồng đã biết được kế hoạch của chúng ta rồi, ba chúng ta phải giữ được mạng mới là quan trọng nhất! Chị đảm bảo với em, sau khi chúng ta thoát ra ngoài thì sẽ lập tức g//iết cô ta, cho dù không thể lấy được tất cả tài sản của cô ta thì tiền bạc và đồ đạc trong két sắt đều cho em hết!”
Vừa nhắc đến tiền thì Giả Việt lập tức nghe hiểu tất cả, anh ta yên tĩnh hơn hẳn.
“Em nghĩ thử đi, cho dù hiện tại một mình em thoát được thì em nghĩ Tạ Đồng sẽ tha cho em sao? Cô ta muốn h//ành hạ chúng ta, nếu chúng ta cãi nhau thì đúng ý cô ta rồi! Bây giờ ba chúng ta bắt buộc phải hợp tác với nhau!”
“Tạ Đồng đã nói cho chúng ta biết làm thế nào để thoát ra ngoài, đây là trò chơi tin tưởng.”
“Bây giờ hai người bắt buộc phải tin tưởng chị.”
Tôi vừa uống sữa nóng vừa gật đầu tán thành.
Hà Tiểu Nhã à, không hổ là chị mà.
Giữa ranh giới giữa sự sống và cái c//hết mà vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo, phân tích cái lợi cái hại cho Giả Việt nghe và khống chế cục diện, khó trách chị ta có thể thoải mái đùa giỡn với đàn ông suốt bao năm nay.
Khi một người phụ nữ vừa có sắc đẹp, vừa có năng lực thì dã tâm của cô ta cũng sẽ càng lúc càng lớn hơn, lớn đến mức thèm muốn những thứ vốn không thuộc về mình.
“Tiểu Nhã, đồng hồ đếm ngược trên tường hiển thị chỉ còn mười lăm phút thôi!”
Châu Tuấn Huy nhắc nhở họ.
Trong mắt Hà Tiểu Nhã xẹt qua sự thù hận, chị ta lập tức lặn xuống đáy bể rồi rút cái nút chặn ra.
Lần này Châu Tuấn Huy và Giả Việt đều nghe lời chị ta không động đậy nữa.
Chỉ có điều khi mực nước trong bể cá ngày càng ít hơn, nhiệt độ bộ quần áo của Châu Tuấn Huy cũng càng lúc càng cao. Anh ta đổ mồ hôi đầy đầu, hai tay nắm chặt tay cầm ghế, vẻ mặt càng lúc càng khó coi hơn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mực nước trong bể cả rõ ràng đã ít hơn một nửa.
“Tiểu Nhã…”
Rõ ràng sức chịu đựng của Châu Tuấn Huy đã đạt đến giới hạn, làn da lộ ra ngoài của anh ta càng lúc càng đỏ hơn.
“Cởi!”
Hà Tiểu Nhã ra lệnh.