Trở Thành Mẹ Kế Của Tiểu Thế Tử - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 02:54:16
"He he, đôi bên cùng lợi, đôi bên cùng lợi mà thôi."
Tiểu Thế tử hiểu lầm : "Vậy là bây giờ phụ quá già, thể thỏa mãn nữa ?"
"Khụ khụ khụ, bậy bạ gì đó, Hầu gia đang độ tuổi sung mãn, già chỗ nào chứ?"
Một cơn gió thổi qua, cửa sổ thổi hé một khe nhỏ.
Tiểu Thế tử khinh bỉ .
"Ở đây ngoài, ngươi lừa ai chứ, thấy ngươi chính là chê phụ già."
Ta đáp: ", già, chỉ già mà còn nữa, còn một đứa con trai ngốc nghếch học hành như ngươi, cho nên chỉ mong bỏ thôi."
Tiểu Thế tử giọng mang theo tiếng : "Ngươi mới là đồ học hành, chuẩn học hành chăm chỉ ."
"Ồ! Vậy ngươi học cho , đợi bỏ , còn ai nhạo nữa, cũng tìm một phu tử theo học, ngươi đừng để vượt qua đó."
Trong từ đường im lặng như tờ, thỉnh thoảng đôi chim sẻ bay qua cửa sổ, đậu nghỉ chân một lát, ríu rít vội vã bay .
Giống như một khách qua đường.
Thật , ai cũng thể trở thành khách qua đường, điều quan trọng là bản ở cũng sống thật thoải mái tự tại.
Yên lặng một lúc lâu, bên cạnh truyền đến tiếng thút thít khe khẽ.
Ta sang, Triệu Tử Thành đang đặt thước giới xuống, lấy tay lau nước mắt.
"Làm gì thế hả, mất mặt ? Phụ ngươi là Hầu gia cầm quân đó, ngươi nhớ hổ phụ sinh khuyển tử. Bây giờ che mưa chắn gió cho ngươi, tương lai ngươi gánh vác gánh nặng.
Muốn đội vương miện ắt chịu sức nặng của nó, quan trọng nhất là nam nhi lệ dễ rơi."
Triệu Tử Thành càng dữ dội hơn.
"Người thể đừng ? Mẫu , ngay cả kế cũng bỏ ."
Nhóc con nuôi uổng công.
Làm cũng thấy khá buồn.
"Đợi ngươi lớn lên sẽ về thăm ngươi."
Tiểu Thế tử hung hăng lau hai hàng nước mắt, như thể hạ quyết tâm gì đó.
"Bỏ thì bỏ thôi, dù cũng chê phụ già thỏa mãn . Đợi lớn lên, đổi cưới ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-thanh-me-ke-cua-tieu-the-tu/chuong-8.html.]
Phụt! Ta phun một ngụm m.á.u già.
Phu tử theo đuổi vợ cũ cha , kiêng kỵ gì cả, thằng bé cũng hiểu chuyện ghê nhỉ!
"Ờ... cái đó..."
Thật , từng nhỉ, là xuyên đến, kiếp là chuyên gia giáo dục, nhưng đối mặt với tình huống thế , nên giáo dục thế nào, thật sự .
"Thật ..."
Chưa đợi hết một câu chỉnh.
Một ngày tốt lành
Cửa đột nhiên đẩy từ bên ngoài.
Triệu Càn phong trần mệt mỏi xuất hiện ánh sáng bụi mờ.
"Tiểu tử thúi, dám phụ con hả?"
Giọng như sấm động chuyển hướng sang : "Ta quá già—— thỏa mãn nàng ư?"
Ấy , đây là con trai yêu quý của ngài đó chứ.
Có tức giận cũng đừng trút lên đầu chứ!
9
Triệu Càn trở về, cả Hầu phủ trở nên bận rộn hẳn lên.
Trong phòng chính ở hậu viện, nha nối đuôi , bưng nước, hầu rửa mặt súc miệng, dâng , đưa khăn, đưa canh, dọn cơm, lúc nào ngơi nghỉ.
Đợi đến khi Lão phu nhân sai cuối cùng cũng hầu hạ xong xuôi cho con trai bà.
Triệu Càn mới phất tay, cho những thừa lui xuống.
"Xảy chuyện gì?"
Ánh mắt lạnh lẽo, tựa sương sớm quét về phía , khiến cúi đầu né tránh.
Lão phu nhân "hừ" một tiếng.
"Nữ tử mà con cưới về đấy, mới lên núi lễ Phật hơn nửa tháng, về đến nơi chân còn vững, phu tử đến báo, Tiểu Thế tử từ lúc hề đến trường tư thục, đều là do nó dạy dỗ cả."
Ánh mắt Triệu Càn chuyển sang Triệu Tử Thành.
Triệu Tử Thành lập tức quỳ xuống: "Phụ , hài nhi sai ."