Trở Về Năm 70, Tôi Giúp Ngoại Hoàn Thành Tâm Nguyện - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:33:03
"Con gái con thể cứu chữa… Bây giờ cũng rời bỏ con ?”
"Vậy con đây?!"
vươn tay xoa đầu bà, nhẹ giọng khuyên nhũ vẫn luôn mạnh mẽ hơn bà tưởng.
Cho nên dù , bà vẫn sẽ sống tiếp, mạnh mẽ mà sống.
Mẹ ngước lên, giọng đầy hy vọng:
"Mẹ ơi, phẫu thuật , ? Bác sĩ vẫn thể phẫu thuật mà!"
bà thật lâu, lắc đầu:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Nếu ép , sẽ tự kết liễu ngay bây giờ."
Mẹ trợn mắt, tuyệt vọng .
Những giọt nước mắt ngừng lăn dài gò má.
Bà mà… Từ kiếp đến kiếp , vẫn là một như .
20.
Tháng Giêng năm 1992.
Lẽ là thời gian lạnh nhưng rét mướt.
ngày hôm đó, trời đột ngột đổ tuyết, từng đợt gió rét cắt da cắt thịt.
Ngày hôm đó… Là những giờ phút cuối cùng trong cuộc đời .
giường bệnh trong phòng cấp cứu.
Ý thức dần trở nên mơ hồ.
Đến mức… Ngay cả cơn đau giày vò cơ thể bao ngày qua cũng dần tan biến.
Bên tai , vang lên tiếng nức nở kìm nén.
Là dì cả, là , là út.
dốc hết chút sức lực cuối cùng, cố vươn tay về phía dì cả.
Dì cả mắt đỏ hoe, vội nắm c.h.ặ.t t.a.y :
"Mẹ ơi, con đây."
mấp máy môi.
"Chăm sóc… thằng út, em gái con…"
Chỉ mấy chữ đơn giản, mà nổi nữa.
Dì cả mím chặt môi, dùng bộ sức lực gật đầu thật mạnh.
sang út.
Sau vài năm trong quân đội, còn là trai non nớt ngày nào.
Bây giờ, thẳng lưng, quỳ bên giường bệnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
cố hết sức, chậm rãi từng chữ:
"Là đàn ông… mạnh mẽ…”
"Hãy giúp đỡ… chị gái con…"
Cuối cùng, về phía .
Bà cúi đầu, bờ vai run lên bần bật vì quá nhiều.
Sau lưng bà, cha ôm đứa trẻ bé bỏng, gương mặt cũng tràn đầy bi thương.
Khoảnh khắc đó...
chợt nghĩ về chủ cũ của cơ thể là bà ngoại .
nhớ đến những giây phút cuối đời của bà.
Cả cuộc đời bà cuộc sống đè nặng, cho đến tận lúc chết, câu cuối cùng bà để vẫn là:
"Nếu thể một nữa, bà nhất định…"
Giờ đây, hiểu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-ve-nam-70-toi-giup-ngoai-hoan-thanh-tam-nguyen/chuong-14.html.]
Bà rằng...
Nếu , bà sẽ chọn một cuộc đời khác.
Nghèo khổ đáng sợ.
Điều đáng sợ nhất chính là khi rơi xuống vũng bùn, oán trách thế giới mà tự tìm lối .
cảm thấy may mắn.
Những gì bà ngoại kịp nhận ở tuổi ba mươi, hiểu .
sống cuộc đời bà, và bảo vệ ba đứa trẻ thật vững vàng.
bình thản nhắm mắt, thì thào một câu:
"Khóc cái gì mà … Đây chính là phận."
"Mẹ..."
Mẹ bật nức nở:
"Mẹ ơi, nếu , sẽ còn đau đớn nữa."
"Kiếp quá khổ . Nếu kiếp … đến lượt con để chăm sóc cho ."
Ý thức dần chìm hư vô.
vẫn thấy từng lời của bà.
, với bà rằng...
"Nguyện vọng của con, sắp thành hiện thực ."
Chỉ là…
Một câu đơn giản như , thể thốt nữa.
Mi mắt càng lúc càng nặng, cơ thể nhẹ bẫng như bay lên.
Cuối cùng… thể rời .
21. Ngoại truyện
nhất định sẽ chết.
Đó là suy nghĩ đầu tiên khi thấy kết quả xét nghiệm.
Và cũng giây phút , chợt nhận một điều…
Chỉ khi c.h.ế.t , đứa trẻ đó mới thể thực sự sống .
Linh hồn thật sự của bà ngoại… sớm rời khỏi thế gian .
chỉ là một xuyên đến, sống cuộc đời của bà.
Vậy thì và chính của kiếp , thể cùng tồn tại trong một linh hồn ?
Đó chính là lý do thần kinh của đứa bé luôn đóng chặt, là nguyên nhân khiến nó mãi mãi mắc kẹt trong bóng tối.
Chỉ cần còn sống, nó sẽ bao giờ tỉnh .
Vì … Khi bác sĩ đề nghị phẫu thuật, thẳng thừng từ chối.
Khi Đinh Kiến Quốc với rằng ở nước ngoài thuốc đặc trị ung thư phổi giai đoạn đầu, cũng gạt chút do dự.
Chỉ cần còn một tia hy vọng sống, sẽ tự tay bóp c.h.ế.t nó.
lặng lẽ vứt hết thuốc, còn đấu tranh với tế bào ung thư nữa.
ăn những món thích, uống những gì .
đến những nơi từng mơ ước, gặp những gặp.
còn gì tiếc nuối.
Dù thì…
vẫn thể trở về thế giới thực.
vẫn thể gặp họ, ?
Nếu thực sự thể ... ôm cha một thật chặt.
Trước đây, bao giờ nhận … Họ yêu nhiều đến nhường nào.
(Hoàn)