Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Trở Về Năm Mẹ Tôi 16 Tuổi - Chương 10 - Hết

Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:39:33

Ngày 24 tháng 2 — sinh nhật Tống Nhã.

ở yên trong căn phòng trọ cả ngày, lặng lẽ chờ đến 17 giờ 03 phút.

Đó là lúc Phương Hướng Nam sẽ đến đón Tống Nhã.

17 giờ 13 phút.

Chung Tử Mặc gửi tin nhắn cho .

Nói Tống Nhã cứu.

Còn Phương Hướng Nam… cũng cảnh sát mà dẫn đến bắt giữ.

Tên khốn đó sẽ sống phần đời còn song sắt.

bảo Chung Tử Mặc chăm sóc Tống Nhã thật .

Nếu thể, đừng để của Tống Nhã tiếp cận.

Chung Tử Mặc đồng ý.

17 giờ 23 phút, dì Trương hấp tấp chạy về phòng trọ.

Dì hoảng hốt , miệng mấp máy nhưng thể thốt nên lời, cuối cùng nước mắt trào .

“Dì tìm con gái của dì ?”

lên tiếng , mặt là nụ bất lực: “Con bé đúng là lời chút nào. Sau nếu cháu gặp , nhất định sẽ giúp dì dạy dỗ cho trò.”

“Nam Nam, Nam Nam…”

Dì Trương bất chợt nắm chặt lấy tay .

Tay bà siết mạnh, nhưng chẳng thấy đau chút nào.

“Thật cháu chẳng hiểu gì về cả.”

đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay dì, giọng dịu dàng trấn an: “Cháu  thích ăn khoai nướng, cũng lúc lo lắng thì thích uống nước, càng hồi trẻ lợi hại đến mức nào.”

“À đúng , cháu còn tàn nhẫn với bản .”

mà may , giờ thì  hết !”

cố giữ giọng nhẹ nhàng, kiềm nén nước mắt để chúng rơi xuống.

“Thật cũng hiểu cháu. Ví dụ như con gái tuy thông minh như , nhưng thừa hưởng sự tàn nhẫn đó một cách trọn vẹn.”

nở nụ thật tươi.

nước mắt cuối cùng vẫn mờ tầm của .

Dì Trương — đúng hơn là Tống Nhã năm mươi bảy tuổi, từng g.i.ế.c , từng tù — đến mức nghẹn ngào thốt nên lời.

“Gương mặt của giờ cũng khá đặc biệt đấy,” cố ý pha trò, “Trước đây con hận  đến mức nhớ rõ từng nốt ruồi , thế mà giờ   chẳng nhận nổi nữa.”

“Mẹ gì chứ, con  ở bên  lâu như ,  còn chán !”

Tống Nhã dường như nhận điều gì đó.

Bà đưa tay bịt miệng , nhưng ngăn .

nắm lấy tay bà, áp lên má : “Tống Nhã, thật đặt tên kém lắm đó. Nếu thật sự con nhận , thì lấy họ khác , để con gọi là dì Trương chứ!”

“Mẹ sợ con nhớ nổi dì Trương hồi nhỏ ở nhà bên cạnh ?”

Tống Nhã từng dắt chuyển nhà nhiều .

chỉ nhớ một hàng xóm đặc biệt .

Khi Tống Nhã mắng mỏ đánh đập, chỉ đó ngăn cản bà.

lén lút dúi đồ ăn cho , dặn đừng với Tống Nhã.

họ Trương, bảo gọi là dì Trương.

Hồi đó bao nhiêu rằng giá như dì Trương thể trở thành .

ngờ Tống Nhã chuyện đó.

“Hồi nhỏ con mơ thấy dì Trương con suốt.”

sững , bật lớn.

Cười đến mức nước mắt rơi xuống, nhỏ từng giọt lên mu bàn tay Tống Nhã.

“Chuyện xa như  còn nhớ, thật là nhỏ mọn quá mất.”

Tống Nhã thêm gì nữa.

Bà chỉ ôm chặt lấy , như một đứa trẻ.

“Có gì mà chứ?” nhẹ nhàng vỗ lưng bà. “Con mà, con của sẽ ngày càng hơn.”

chỉ cần con… chỉ cần con thôi!”

Tống Nhã bỗng nhiên mất kiểm soát cảm xúc.

Bà cứ lặp lặp câu .

Tống Nhã mười sáu tuổi cần con.”

“Cuộc đời của bà còn bắt đầu,  một tương lai rực rỡ nhất, cuộc sống của bà nên kết thúc trong con hẻm đó.”

ngẩng đầu lên, về phía cửa — nơi từ khi nào thêm một .

Là Tống Nhã mười sáu tuổi.

Đối phương bình tĩnh , ánh mắt dịu dàng và bao dung.

cố gắng mỉm .

gương mặt lúc chắc chắn tèm nhem nước mắt, xí.

mà… thì chê con , ?

nghiêng đầu, thì thầm bên tai Tống Nhã năm mươi bảy tuổi, nhẹ nhàng dỗ dành:

“Mẹ , con ở bên lâu như , giờ rộng lượng một chút — hãy trả con hơn cho Tống Nhã mười sáu tuổi nhé.”

——————Tống Nhã mười sáu tuổi, chào .

Tống Nhã năm mươi bảy tuổi, tạm biệt .

------

“Bây giờ cô thấy thế nào ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-ve-nam-me-toi-16-tuoi/chuong-10-het.html.]

Khi mở mắt nữa, xung quanh là một gian ấm áp quen thuộc.

tỉnh dậy chiếc ghế thư giãn, bác sĩ tâm lý mặt, mỉm : “ thấy .”

“Bác sĩ , cứu .”

“Vậy thì quá.”

Bác sĩ tâm lý cũng mỉm theo.

“Chỉ là điều duy nhất khiến thấy tiếc,” với vẻ bất lực, “ chỉ nhớ dáng vẻ của khi bà mười sáu tuổi. khi năm mươi bảy tuổi trông như thế nào, nên trong mơ bà thành hủy dung.”

mà để chuyện đó, chắc chắn sẽ bà mắng chết.”

“Vậy ngày mai cô vẫn sẽ thăm bà chứ?”

“Đương nhiên .”

Vì thế, khi đến thăm Tống Nhã, kể giấc mơ đó cho bà như thể đang đùa giỡn.

Tống Nhã tức giận, cũng chẳng mắng .

Vì bà mất .

Tống Nhã mất đêm sinh nhật hai mươi tuổi của .

“Chắc chắn đang giận con lắm,” tỉ mỉ lau chùi bia mộ của Tống Nhã lầm bầm , “nếu tức giận thì hãy về báo mộng cho con một tiếng ? Mẹ mà, lúc còn sống thì đối xử với con lạnh nhạt như thế, đến khi c.h.ế.t cũng chẳng thương con lấy một chút, chẳng thèm về con lấy một .”

chính như thế, phút cuối cùng, giơ d.a.o lên chắn mặt .

Ngay cả câu cuối đời cũng là bảo “cút cho nhanh”.

“Nếu thực sự ghét con đến thế, còn chắn mặt con gì? Để con c.h.ế.t chẳng sẽ hơn ?”

mỉa mai mà trách móc Tống Nhã.

càng , nước mắt càng tuôn rơi kiểm soát .

“Thật nghĩ là để trả thù , nếu thì chẳng vì tù, còn mắc cả chứng trầm cảm nữa.”

“Tống Nhã, thật là tàn nhẫn!”

“Tống Nhã.”

chằm chằm bức ảnh bia mộ, gọi gọi cái tên “Tống Nhã” như một cách trút giận.

, dù cố tình gây sự đến mức nào, Tống Nhã cũng sẽ thể xách dép đuổi theo đánh nữa .

Cuối cùng, chỉ thể mà gọi:

“Mẹ.”

“Mẹ ơi, con nhớ .”

----

Khi con d.a.o bếp của Tống Nhã tên sát nhân biến thái cướp mất.

trơ mắt Tống Nhã đ.â.m tám nhát dao.

Vậy mà đến phút cuối cùng, bà vẫn cố ôm chặt lấy chân , khàn giọng hét lên bảo chạy .

chạy thật.

Tống Nhã sống.

Thế nên sống tiếp.

Lúc lo liệu hậu sự cho Tống Nhã, rơi một giọt nước mắt nào.

Ai cũng mắng là m.á.u lạnh, là tim sắt đá, xứng đáng con gái .

Trong tang lễ của Tống Nhã, gặp Chung Tử Mặc.

Ông  mang đến một quyển album ảnh.

Trong album là ảnh Tống Nhã khi mười sáu tuổi chụp cùng bạn bè.

Chung Tử Mặc kể cho về việc sinh thế nào.

“Hồi đó tìm Nhã Nhã, dẫn cô báo cảnh sát, Phương Hướng Nam cũng bắt, cả đời cũng đừng mong khỏi tù.”

Ánh mắt Chung Tử Mặc đầy phức tạp: “Sau đó đưa Nhã Nhã đến bệnh viện, suốt quãng thời gian đó ngừng khuyên cô phá thai.”

đến giây phút cuối cùng, Nhã Nhã từ chối.”

“Cô , cô cảm nhận con đang đạp trong bụng .”

Chung Tử Mặc kể nhiều chi tiết.

chỉ lạnh lùng chằm chằm bức ảnh trắng đen đó, hờ hững “Ờ” một tiếng.

Khoảnh khắc , ánh mắt của Chung Tử Mặc tràn ngập thất vọng.

Trước khi rời , ông một câu cuối cùng:

“Cô một , nhưng nhất định là một xứng đáng.”

.

mài d.a.o suốt mấy ngày.

Khi tên sát nhân đó định giả điên để thoát án tử, phát điên, lao lên đ.â.m tám nhát.

Hôm đó mặc bộ quần áo nhất của , trang điểm tinh xảo như thể sắp gặp yêu thương lâu.

Kiểu ăn diện đó là điều Tống Nhã ghét nhất.

cố tình chọc giận bà.

cầm dao, đối diện với tất cả , gằn từng chữ từng lời:

“Đó là ."

mơ vô giấc mơ.

Trong mơ, cố gắng hàng trăm hàng nghìn , cuối cùng cũng cứu Tống Nhã.

mộng và thực trái ngược .

nhớ Tống Nhã khi bà mười sáu tuổi, nhớ cả lúc bà ba mươi bảy tuổi, nhưng ở tuổi năm mươi bảy, Tống Nhã trông sẽ như thế nào.

Vì thế trong mơ, Tống Nhã năm mươi bảy tuổi biến thành dì Trương.

Tống Nhã là .

Bà mãi mãi là .

 

Loading...