Trở Về Thập Niên 80 Làm Lại Cuộc Đời - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:33:00
Nghĩ là , tìm một cái ghế đẩu kê sát tường, lên ghế sang phía bên .
Kết quả chỉ liếc một cái choáng váng.
Giữa mùa đông lạnh giá, Trang Diên mặc quần bông, bên để trần, đang chặt củi giữa sân.
Anh như thù với đống củi, một nhát rìu phát xuống, khúc gỗ to hơn cả eo lập tức chẻ đôi.
Mí mắt giật giật, gọi to: "Trang Diên!"
Trang Diên tiếng thì , đồng tử chấn động, run rẩy chỉ tay về phía :
"Em bám lên tường cái gì thế hả!"
ngẩng mặt lên với , đáp: "Ngắm đó!"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Chiếc rìu trong tay Trang Diên rơi bịch xuống đất, vội vàng nhặt áo lên mặc , mặt đỏ bừng, hổ tức giận:
"Em ngượng , con gái nào như em !"
Nhìn đôi tai đỏ ửng của , cũng sững .
Anh trong sáng như , khiến cũng thấy ngại, đành lảng tránh ánh mắt: "Vậy em xuống đây."
"Đợi !"
Trang Diên ngượng ngùng bước tới, ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng mặt .
"Ừm... em xem mắt thế nào ?"
"À~ Từ chối ."
"Cái gì?" Trang Diên tròn mắt, đầy nghi ngờ: "Anh là sinh viên đại học, như vẫn đủ ?"
"Tốt lắm chứ! em thích."
"... Vậy, em thích kiểu nào?"
cao, lúc cúi , ánh mắt vô tình dừng ở cổ áo mở rộng, trong đầu lập tức hiện lên dáng vẻ lúc nãy của .
Thế là xa đáp một câu: "Thích hình , cơ bụng."
tưởng Trang Diên sẽ tức giận, ai ngờ sững sờ, chăm chú :
"Thật ?"
, mặt tự nhiên nóng lên: "Ừ, thật mà."
Trang Diên lập tức nhoẻn miệng ngốc nghếch.
nghĩ một chút thêm : "Tốt nhất là nên chặt củi nữa!"
Lúc , càng ngốc nghếch hơn.
còn đang vui vẻ dựa tường, đột nhiên phía vang lên tiếng quát của :
“Khương Lê! Con xuống ngay!”
6
Mẹ tức giận, lúc bà về nhà gặp Cố Ngật, đuổi , bà kiên quyết bắt đền con rể sinh viên đại học cho bà.
“Con rể đại học thì thể , nhưng con gái đại học thì thể đấy.”
Kiếp để thể chuyện với Cố Ngật, tự học nhiều kiến thức cấp ba, sống , sớm nghĩ đến việc tự thi đại học.
Bởi vì cuối cùng cũng hiểu câu đó:
Thay vì giúp khác vươn tới chí lớn, chi bằng tự kiếm mười ngàn lượng vàng.
Không ai thể mãi mãi che chở cho , trừ khi tự tay cầm ô.
Mẹ hoảng hốt vì lời , cũng nhắc đến con rể nữa, cảnh giác : “Không , tiền nhà để dành cho em trai con học đại học, nhà đủ khả năng nuôi hai .”
Đối với thái độ của bà, chuẩn tâm lý từ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-ve-thap-nien-80-lam-lai-cuoc-doi/chuong-3.html.]
Mẹ căn bệnh chung của phụ nữ nông thôn thời đại : trọng nam khinh nữ và cho rằng con gái học là lãng phí tiền.
Nghĩ đến những việc bà cho kiếp , quyết định tranh cãi với bà.
“Mẹ, em trai con còn nhỏ, cho con mượn tiền !”
“Không , con đừng nghĩ đến chuyện đó!”
Mẹ kiên quyết về chuyện , gì cũng đồng ý, hai chúng tranh cãi ngừng, đột nhiên tường một cái đầu ló , hét lên:
“Cháu sẽ lo cho em !”
Hai chúng cùng đầu , Trang Diên hổ gãi đầu: "Dì ơi, cháu lo cho em ?”
7
Hai phút , Trang Diên mặc chỉnh tề đến nhà .
Vừa bước , liền lấy từ trong n.g.ự.c một gói vải, gì liền đưa cho , hổ gãi đầu:
“Dì ơi, đây là tiền cháu dành dụm mấy năm nay, dì lấy cho Khương Lê học nhé.”
Mẹ ôm túi tiền, mặt đỏ bừng:
“Khương Lê đang điên đấy, đừng để ý đến nó, tiền của cháu để dành cưới vợ, mau cầm về .”
“Không , tiền vốn là để cho cô .”
“Cháu xem, tiền thể cho nó...” Bà đột nhiên dừng , hoảng hốt mở to mắt: “Cháu, hai đứa?”
Trang Diên , hổ liếc .
Mẹ hít một thật sâu, vội vàng dúi túi tiền tay Trang Diên đẩy ngoài:
“Chúng tự nuôi con gái , cần tiền của , ! Mau ngay!”
Nói xong bà chẳng đợi phản ứng, thẳng tay đẩy ngoài đóng sầm cửa .
“Mẹ, , Trang Diên mà.”
Mẹ chỉ thẳng mặt , mắt trợn trừng: “Mày dám bênh nó thử xem!”
lập tức câm miệng.
Việc khiến hoảng hốt, bà nhốt trong phòng, canh chừng từng li từng tí, sợ gặp Trang Diên. sợ bà tức giận sinh bệnh nên đành ngoan ngoãn ở trong phòng sách, đến cả tên Trang Diên cũng dám nhắc đến.
Đến tối bố về, hai bàn bạc hồi lâu, cuối cùng nghiến răng đánh liều, đồng ý cho học.
“Cùng lắm bán đất , dù thế nào con cũng qua với Trang Diên.”
hiểu vì họ phản đối kịch liệt như .
Trang Diên hơn hai tuổi, bố mất khi mới mười hai, từ đó sống bằng nghề buôn bán nhỏ lẻ ở thị trấn.
Cũng chính là cái nghề mà gọi là con buôn.
Một đứa trẻ mồ côi bố , thêm nghề nghiệp định nên dù hai mươi tuổi vẫn chẳng ai mai mối cho.
Chẳng bố nào nguyện ý gả con gái cho .
Mẹ cũng .
thể với bà Trang Diên sẽ thành đạt, kiếp chính là lo hậu sự cho bà.
Nói câu chắc đánh c.h.ế.t mất.
Dù định dùng tiền của Trang Diên, nhưng bảo đoạn tuyệt với thì tuyệt đối thể.
Thấy im lặng, tức giận véo :
“Con ? Nói gì chứ! Con g.i.ế.c hả?”
Thấy bà lo lắng đến rơi nước mắt, vội gật đầu:
“Con , con ạ!”
Việc thể nóng vội, dù kiếp lúc chết, vẫn lập gia đình, cần gấp gáp lúc .