Tróc Yêu Ký - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-07-10 02:08:02
Trình An Nguyệt chống nạnh bên cạnh, đắc ý to:
“Đừng phí sức nữa! Bà đây thức khuya dậy sớm Ngự Thiện Phòng, hạ dược mạnh x.ư.ơ.n.g thịt sống của ngươi, ngươi thể dùng lực mới là kỳ quái!"
Ta truyền yêu lực cho nàng , nàng nhặt trường kiếm lên, tự tay c.h.ặ.t đầu tham yêu.
Tham yêu kêu rên một tiếng, đầu rơi xuống, chỗ cổ nhanh thối rữa, chảy đầy nước mủ, tanh hôi chịu nổi.
Trình An Nguyệt muộn màng nhận , vô lực xuống tại chỗ, chảy nước mắt lẩm bẩm .
"Tiểu Huệ nhi, hứa nếu dám đối xử với ngươi, cho dù là Thiên Vương lão tử, cũng sẽ băm ngươi! Ta báo thù cho ngươi, báo thù cho ngươi …"
Ta dịu dàng ôm lấy Trình An Nguyệt, im lặng .
Ngày đó, vô cùng chắc chắn.
Trên thế gian chỉ còn một đại yêu là .
Mà đại yêu , vặn học cách yêu thương nhân gian.
10.
Thân thể của Huệ Tần tham yêu ăn sạch, chỉ trơ một bộ x.ư.ơ.n.g khô.
Trình An Nguyệt mang bộ x.ư.ơ.n.g khô của Lý Sóc đặt mộ cùng Lâm Huệ.
Sau đó, nàng với :
“Được ! Thù lớn báo, đến lúc sống cuộc sống của chính ."
Ta long bào , u oán .
"Cho nên ngươi bỏ ở nơi tiếp tục đóng vai Hoàng Đế?"
Trình An Nguyệt hì hì:
“Khắp thiên hạ ai thích hợp hơn ngươi! Chỉ ngươi biến thành dáng vẻ của Lý Sóc Hoàng Thượng mới khiến thiên hạ đại loạn."
Ta lời của nàng , cứ thế Hoàng Thượng suốt hai mươi ba năm.
Cho đến khi tìm kế thừa đời .
Còn Trình An Nguyệt thì phủi m.ô.n.g thúc ngựa cùng Ngôn lang của nàng .
Lần kéo dài hai mươi ba năm.
Thỉnh thoảng, nàng sẽ gửi một ít quà và thư về.
Hoặc là một đóa hoa đầu xuân ở sa mạc, hoặc là chiếc lông chim diều hâu đánh rơi khi vật lộn .
Hoặc là chỉ vài lời, gửi kèm với thư, tới lui đều là một chuyện.
"Tương Hoà, sống , ngươi tuyệt đối đừng nhớ ."
Ta luôn hung dữ đáp:
“Ta còn lâu mới nhớ ngươi!"
Rồi với Xuân Hạnh giúp thu dọn những thứ , khoá ở trong quốc khố thủ vệ nghiêm ngặt.
Không thể , thật sự là một con đại yêu trách nhiệm.
Làm sư ngày nào gõ mõ ngày , Hoàng Đế ngày nào thì dáng vẻ của Hoàng Đế ngày .
Ban đầu hiểu chính sách trị quốc, mất ăn mất ngủ xoay chuyển thời , liều mạng học tập trong khe hở của thời , một phút của khác tăng thành mười phút nhờ sự giúp đỡ của thời .
Bá tánh đều , khó một Hoàng Đế .
Mỗi khi thấy những lời như , đều âm thầm hừ một tiếng: Việc nặng việc dơ đều là , còn thanh danh đều thuộc về Lý Sóc ngươi.
Ta cầm quyền hai mươi ba năm, lật đổ các thế lực của Tiết Vương Hầu, đày biên cương, thê lớn nhỏ của kinh hãi hô lên, như ong vỡ tổ.
Theo luật pháp, phu thê một thể, theo lý thì Đôn Nhạc Trưởng Công Chúa cùng, nửa đời cùng hít gió lạnh Tây Bắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/troc-yeu-ky/chuong-11.html.]
Ta gạt bút:
“Tiết Vương Hầu là cái thá gì? Ngã ngựa còn kéo theo của trẫm?"
"Mạng của Tiết Vương Hầu như cỏ rác, c.h.ế.t hết tội, Đôn Nhạc bất kể gả chồng thì vẫn là Trưởng Công Chúa, trong chảy dòng m.á.u của Lý gia, há thể vơ đũa cả nắm!"
Vì thế, phái đón Đôn Nhạc Trưởng Công Chúa và Húc Ninh tiểu điện hạ cung, sắp xếp một cuộc sống .
Từ đây, mẫu tử sẽ chia lìa.
Mấy năm , cho Tiểu Vũ xuất cung.
Ta xoá bỏ ký ức của nàng , hiển nhiên khiến nàng quên việc trốn chạy đêm đó.
Nàng run rẩy ôm lấy trân bảo mà thưởng, dùng sức mà dập đầu, cảm kích hoàng ân mênh m.ô.n.g rộng lớn.
Ta mỉm nàng, rằng nàng tưởng Tương Hoà c.h.ế.t, mấy năm nay đốt tiền giấy ít.
Sau đó qua mấy năm, mua nhà cửa ở ngoài cung cho Xuân Hạnh, cho nàng ngoài sinh sống.
Nàng lóc chịu , đành :
“Tuổi thọ của dài, thể sống đến vạn năm, chẳng lẽ ngươi thật sự ở cùng vạn năm ?"
"Xuân Hạnh, ngươi nên giống như Trình An Nguyệt, sống cuộc sống của chính ."
Mỗi bước nàng đều lưu luyến:
"Vậy chỉ còn một ngươi."
Ta yên lặng thật lâu mới :
“Không ."
Mãi cho đến khi Húc Ninh mười tám tuổi, cũng ban hôn cho nàng.
Đôn Nhạc dần già , còn trầm như khi còn trẻ.
Nàng sốt ruột tự đến cầu kiến .
"Năm tháng của nữ tử chỉ đếm đầu ngón tay, xin Hoàng Thượng sớm ngày chọn một mối hôn sự cho Húc Ninh."
Thế là hỏi Húc Ninh:
“Có trong lòng ?"
Ánh mắt Húc Ninh trong sáng:
"Chưa ạ."
Ta rộ lên:
“Thế thì gấp gáp cái gì?"
"Trẫm hứa cho ngươi quyền tự do hôn phối, ngươi trúng nam nhân nhà ai thì gả cho nam nhân nhà đó."
Đôi mắt Húc Ninh sáng lên:
“Tự do hôn phối? Vậy nếu Húc Ninh vẫn luôn trong lòng, cũng cần gả ?"
Ta gật đầu:
“Đương nhiên."
Đôn Nhạc Trưởng Công Chúa nóng nảy:
“Vậy ! Chỉ khi Hoàng Thượng ban hôn mới xem là nhân duyên mỹ mãn, Húc Ninh mới xem như định, mới trong thiên hạ coi trọng, cả đời nàng mới lỡ!"
Ta yên lặng nàng :
“Khi Đôn Nhạc Trưởng Công Chúa còn trẻ, cũng là tiên hoàng ban hôn cho Tiết Vương Hầu, hôn nhân cũng xem như là nhân duyên mỹ mãn ? Trưởng Công Chúa thật sự lỡ ?"
Trên mặt Đôn Nhạc lúc trắng lúc xanh, cuối cùng chậm rãi thở dài, thoả hiệp .
"Thôi, chỉ cần con gái vui vẻ, cuộc sống để nàng tự sống . Cho dù thiên hạ sập xuống, còn mẫu chống đỡ."