Trói Buộc Người Rắn
Chương 1
1
Trên bàn tiệc chợ đen tôi bị tiêm thuốc mê ném vào cái lồng của người thú.
Cách đó không xa, người rắn bụng kỳ lân ngẩng lên thừa dịp oằn mình với cái đuôi dài hai mét, đôi mắt đỏ ngầu vừa sắc bén vừa tràn ngập ác ý.
Giống như một giây sau, người rắn sắp xông qua đây cắn đứt cổ của tôi, đem tôi xé nhỏ ăn vào bụng.
Người thú là thú cưng trá hình của của giới thượng lưu, mà tôi lúc này trở thành con mồi trong mắt người rắn.
Tôi sợ hãi lui vào trong góc âm u lạnh lẽo chân tay run rẩy rất dữ dội.
Nhị Thế Tổ giới thượng lưu lại cười rất lớn tiếng: “Biết ngay, Giang thiếu gia sao có thể thích một người què bình thường, hoá ra là đang giận dỗi với đại tiểu thư Bạch gia.”
“Cô ta rất lợi hại sao? Xem bộ dạng sợ hãi của cô ta kìa, ván cược còn chưa mở thì đã bị dọa chết rồi hahahaha.”
………
Bọn họ đều đang cược tôi có thể tồn tại trong lồng thú được đến khi nào.
Tiền đặt cược càng xuống càng lớn.
Mỉa mai nói chuyện khó nghe cũng càng cười càng lớn tiếng.
Nhưng ai cũng có thể cười nhạo tôi, duy chỉ có Giang Cẩn Niên không được.
Ba năm qua, là tôi cùng anh ta dầu sôi lửa bỏng trèo lên vị trí chủ nhân Giang gia.
Cũng là chân tôi vì cứu anh ta mới bị gậy sắt đập gãy vĩnh viễn, cũng không cách nào chữa khỏi, để lại di chứng.
Đến hôm nay đi đường đều khập khiễng vô cùng khó coi.
Có thể vì cảm động hay hổ thẹn Giang Cẩn Niên cưng chiều tôi đến tận xương tủy.
Tôi cũng trở thành người tình ở lại lâu nhất ở bên cạnh anh ta.
Khi xúc động Giang Cẩn Niên cũng làm dịu dàng lên chân của tôi: “Lục Du Du, em là người con gái đầu tiên vì anh ngay cả mạng sống cũng không cần.”
Giọng nói dịu dàng nóng bỏng: “Lục Du Du, anh Giang Cẩn Niên coi như đời này của anh là nằm trong tay em.”
Bộ dáng thâm tình kia tôi suýt nữa tưởng là thật cho rằng anh ta thực sự yêu tôi mất rồi.
Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.
Giang Cẩn Niên ở Đế Đô nổi tiếng thâm tình, tình nghĩa sâu đậm với đại tiểu thư Bạch gia, ồn ào đến nỗi ai ai cũng biết.
Những năm này, bọn họ tan hợp hợp tan, dày vò lẫn nhau.
Mọi người đều đã không thấy làm lạ nữa.
Nhưng thật không ngờ lần này Bạch Nghiên chia tay làm ầm đòi ra nước ngoài.
Hơn nữa dù cho trong hoàn cảnh nào anh ta đều xuất hiện cùng tôi, ở bên cạnh chăm sóc tỉ mỉ.
Căn bản không giống chơi đùa, càng giống thay lòng động đổi dạ, thật sự đã yêu tôi đến nơi rồi.
Ngay cả anh em tốt nhất của anh ta cũng nhìn không nổi, trong tiệc sinh nhật của anh ta, tức giận đập vỡ chai rượu: “Giang Cẩn Niên, cậu đừng chơi quá mức, cậu không sợ Bạch Nghiên thật sự không cần cậu nữa sao?”
Giang Cẩn Niên như nghe được chuyện cười, vòng quanh eo tôi siết chặt cười đến phóng đãng không kiềm chế được: “Haha, sai rồi, là tôi đây không cần cô ta nữa.”
Tình thâm diễn lâu rồi ngay cả bản thân anh ta cũng tin.
Nhưng tôi biết, Giang Cẩn Niên cũng là nói cho Bạch Nghiên biết sau khi chia tay với cô ta, anh ta vẫn có thể chơi rất vui vẻ.
Không khí căng thẳng sẵn sàng, mắt nhìn sắp muốn đánh nhau rồi.
Tôi lại túm cà vạt của Giang Cẩn Niên hít một ngụm hôn bên mặt anh ta.
Vô cùng bình tĩnh cắn lên tai trái của anh ta: “Giang Cẩn Niên anh không yêu em cũng không sao nhưng thứ anh có, em cũng muốn, cho em hết.”
Giang Cẩn Niên nhìn ánh mắt của tôi vẫn tràn đầy cưng chiều: “Đồ ngốc, em muốn ngôi sao, anh còn cho em luôn mặt trăng.”
2
Tình cảm ba năm dù là thật hay giả.
Tôi cũng sa lầy.
Nhưng sao cũng không tin được, Giang Cẩn Niên thật sự sẽ nhẫn tâm nhìn tôi đi vào chỗ chết.
Tôi không ngừng vỗ đập cái lồng: “Giang Cẩn Niên ở đâu tôi muốn gặp anh ta.”
“Bạch Nghiên, nếu tôi chết rồi Giang Cẩn Niên sẽ không tha cho cô.”
Bạch Nghiên bị chọc đến chỗ đau, vung roi dài ra sức quật người rắn: “Lục Du Du, cô thật là đáng cười, người thú này chính là Giang Cẩn Niên đích thân chọn lựa tặng cô, anh ấy đã không cần cô nữa.”
Lại một roi rút ra, Bạch Nghiên lộ ra chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng trên ngón giữa cười nhạt nói: “Đúng rồi, tôi sắp kết hôn với anh Cẩn rồi đáng tiếc cô không còn cơ hội sẽ được nhìn thấy nữa.”
Người rắn liên tiếp bị roi kích thích bắt đầu tức giận phát điên.
Đuôi rắn điên cuồng cuốn lên eo tôi một vòng thắt chặt.
Thân rắn nóng bỏng thắt chặt tôi ngay cả thở cũng đau.
“Tôi không tin, Giang Cẩn Niên anh là đồ khốn nạn, anh mau ra đây cho tôi.”
Tôi dùng hết sức lực la hét, lục phủ ngũ tạng đau đến mức xoắn lại.
“Bạch Nghiên trút giận đủ rồi thì dừng lại đi.”
Nghiễm Trạch đoạt roi chuyên dùng huấn luyện thú trong tay Bạch Nghiên, mắt nhìn hơi thở của tôi càng ngày càng yếu, anh ta nói chuyện có chút gấp gáp.
Nghiễm Trạch là tiểu bối của Nghiễm gia Đế Đô cũng là anh em tốt nhất của Giang Cẩn Niên.
Anh ta thù địch đối với tôi rất sâu, luôn căm ghét tôi.
Cho rằng là tôi quyến rũ Giang Cẩn Niên dựa vào thủ đoạn bỉ ổi khiêu khích gây chia rẽ thừa lúc sơ hở chen ngang.
Tôi cũng không ngờ rằng anh ta lại có thể ra tay cứu tôi.
Nghiễm Trạch luôn lạnh lùng ít nói, lúc này lại tận tình khuyên bảo nói Bạch Nghiên thả tôi ra.
“Nếu Lục Du Du chết rồi, giữa cô và Giang Cẩn Niên cách nhau một mạng người, sẽ thật sự không quay về được nữa.”
“Anh đừng lo cho tôi.”
Bạch Nghiên còn muốn đoạt roi về bị người kia ôm vai kéo lại gần khống chế được.
Là ai không cần mạng nữa, lại dám xúc phạm Bạch gia đại tiểu thư.
Ban đầu Bạch Nghiên muốn nổi giận nhưng trong lúc giãy giụa nhìn rõ người đến, sợ tới mức bình tĩnh lại “Anh Cẩn, anh Cẩn sao lại đến đây.”
Giang Cẩn Niên không trả lời thậm chí cũng không nhìn cô ta.
Chỉ là một tay khác kéo thẻ sắt trên cổ tay cô ta ấn nút điều khiển.
Vòng cổ của người rắn lập tức phát ra dòng điện.
Loại dòng điện này chỉ có ích đối với người rắn.
Người rắn nhận được điện giật sẽ đau đến sống không bằng chết.
Sức lực của đuôi rắn giam cầm lên người tôi lập tức giảm xuống.
Tôi có thể thở dốc ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Giang Cẩn Niên.
Con ngươi anh ta tràn đầy bí ẩn, môi mỏng giật giật hình như muốn nói điều gì.
Đây chính là đáp án của anh ta.
Lòng tôi giống như rơi xuống hầm băng, nghẹn ngào cười lên.
Nhưng sức lực quấn quanh eo tôi lại đột nhiên chặt hơn mấy phần người rắn hung giữ nói: “Mau cắn tôi.”
3
Tôi đột nhiên nhớ ra Giang Cẩn Niên từng nói với tôi bí mật của người thú.
Máu của người thú là tình cổ.
Chỉ cần người thú dùng máu đánh dấu một lần thì người thú sẽ nhận tôi làm chủ nhân, tuyệt đối phục tùng tôi.
Đổi lại, sức mê hoặc của người thú sẽ tăng lên gấp nhiều lần, tôi cũng sẽ yêu người thú một cách không kiểm soát được.
Lúc này, người rắn sắp chết hướng mắt về phía tôi phát ra lời cầu cứu.
Giang Cẩn Niên không có ý định dừng điện lại là muốn hạ quyết tâm muốn điện giật chết người rắn.
Đấu trường ồn ào bỗng trở nên yên lặng xuống, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của người rắn.
Nghe được tiếng kêu trong lòng người ta muốn phát điên.
Tất cả mọi người đều phát hiện cảm xúc của Giang Cẩn Niên rất đáng sợ, đáng sợ đến mức không dám thở mạnh một tiếng.
Mọi người đều sợ đắc tội anh ta bị giết chết như thế nào cũng không biết.
Nhưng tôi không sợ anh ta dùng hết sức lực cuối cùng mắng anh ta té tát.
Giang Cẩn Niên lại nghe ra ý của tôi biết tôi muốn làm gì thì hoảng sợ.
Anh ta đẩy mạnh Bạch Nghiên chạy đến vị trí chính giữa, điên cuồng nhấn nút lên thẻ sắt, không ngừng điều chỉnh độ mạnh của dòng điện.
Nhưng đều đã chỉnh đến mức cao nhất, nút bấm mất kiểm soát người rắn vẫn chưa chết hẳn.
“Giang Cẩn Niên, lần này là em không cần anh nữa.”
Không một chút do dự tôi cắn lên tuyến nọc độc của người rắn dùng miệng lớn hút máu.
Không để cho Giang Cẩn Niên một chút cơ hội hối hận.
Người rắn đau khổ gào thét một tiếng, trên nửa người xuất hiện vảy rắn màu trắng, cơ thể rắn nóng bỏng như lửa đốt không ngừng sưng lên.
“Ầm!”
Vòng cổ đạt đến giới hạn trong nháy mắt nổ vỡ tan tành.
Bất ngờ một ánh sáng trắng mạnh mẽ xuyên qua ngực tôi.
Thực ra một chút cũng không đau.
Nhưng tim của tôi lại trống rỗng một mảng lớn.
Ánh sáng trắng chói mắt từ ngực lan tràn như thủy triều nhanh chóng nuốt chửng tất cả, bao gồm ý cười, sự thất vọng của tôi đối với anh ta.
Đồng tử của Giang Cẩn Niên bỗng nhiên co rút, đáy mắt đỏ ngầu màu đỏ, tím từng tấc từng tấc trào ra “Bạch Kỳ mày là đồ súc sinh, tao phải giết mày.”
Bạch Kỳ là tên của người rắn.
Trước khi biến dị thành người thú là kẻ đối đầu của Giang Cẩn Niên.
Ánh sáng trắng mãnh liệt lấy đi tất cả thị giác của tôi, chỉ còn lại giọng nói dịu dàng nhã nhặn mê hoặc tâm trạng: “Chủ nhân chỉ cần người lên tiếng Bạch Kỳ sẽ dẫn cô rời khỏi chỗ này.”
4.
“Cmn, tôi không nghe lầm chứ người rắn kia lại là Kỳ thần.”
Trong đám người có người ngạc nhiên một tiếng.
Nghe đến tên “Bạch Kỳ” mọi người bị dọa đến mức tim sắp nhảy lên mắt cổ họng.
Anh ta là con riêng của Bạch lão gia.