Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Trời Sinh Miệng Quạ Đen - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:45:59

Bà ngoại đẩy nhẹ một cái: “Thanh Thanh, con dẫn em ngủ . Để bà chuyện với con.”

 

gật đầu, định nắm tay em trai.

 

gào lên: “Đồ trời đánh, đừng động con tao!”

 

Nếu ngoài thế, bà ngoại chắc chắn sẽ chống nạnh chửi ba trăm câu, chửi đến mức quỳ xin tha.

 

câu đó , bà ngoại cũng chỉ im, chẳng .

 

giường, nước mắt cứ chảy mãi, đến sưng mắt mà cả đêm chẳng ngủ .

 

Đêm khuya, bà ngoại mới xuống cạnh , thở dài ôm lòng: “Thanh Thanh, đừng trách con. Bà mấy năm nay con cũng khổ lắm …”

 

Hôm , vẫn dậy sớm, đánh răng rửa mặt học như thường.

 

Trong lòng coi như tồn tại.

 

Bao năm nay, từng quan tâm hỏi han một câu, chỉ là “đồ trời đánh câm”.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Bị câm thì chứ?

 

chỉ cần bà ngoại, cần .

 

xứng .

 

4

về quê mấy hôm nay, bận rộn khắp nơi lo chuyển hộ khẩu học cho Hứa Dực, dắt nó khắp xóm quen họ hàng.

 

Hứa Dực mới tám tuổi nhưng nuông chiều đến mức ngang ngược, hỗn xược. Nó tự cho là trẻ thành phố về quê, lúc nào cũng vênh váo khinh thường bọn trẻ con trong làng.

 

Hôm đó, nó gốc cây, khoe món đồ chơi với đám trẻ: “Cái tao nhờ mua từ nước ngoài về đấy, hiếm lắm!”

 

Nó bấm đầu Thomas, cái tàu nhỏ kêu “tu tu”, đặt xuống đất còn tự chạy .

 

Thằng nhóc Anh Hào – cháu nhà dì Lý – thèm nhỏ dãi: “Hứa Dực, mày chơi chán thì cho tao chơi với.”

 

Hứa Dực khinh khỉnh liếc nó: “Biến ! Đồ nhà quê, chơi bẩn đồ tao thì ? Tao cho , mày tự chơi đất sét với nước tiểu của mày !”

 

Anh Hào trợn mắt đáp : “Tao là nhà quê, nhưng tao chị câm khắc c.h.ế.t ba .”

 

Nói xong, Anh Hào còn nhảy hát trêu: “Hứa Dực chị câm, chị câm em trai tên Hứa Dực, Hứa Dực cầm tàu hỏa chơi, em trai của chị câm!”

 

Hứa Dực tức nổ phổi, vớ lấy hòn đá ném thẳng đầu Anh Hào, ném gào: “Chị mày mới là con câm! Tao chị! Mẹ tao bảo nó là đồ đòi nợ, sớm muộn gì cũng chết!”

 

“Tao đập c.h.ế.t mày! Tao đập c.h.ế.t mày, đồ nhãi ranh quê mùa thối tha!”

 

Đến khi lớn phát hiện, đầu Anh Hào nó đập rách một vết dài gần 10cm, khâu tận 14 mũi ở bệnh viện.

 

Chiều tan học, về nhà thấy bếp lạnh tanh, bà ngoại và cũng cũng về.

Tới chạng vạng, cuối cùng mới về tới nhà.

Mẹ đang véo tai Hứa Dực, bắt nó quỳ đất.

 

bên cạnh bài tập, mắt chẳng buồn ngước lên.

 

gào lên giận dữ: “Tại mày lấy đá ném ? Mày tao tốn bao nhiêu công sức mới cho mày về đây học ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/troi-sinh-mieng-qua-den/chuong-2.html.]

 

“Mày thể ngoan ngoãn một chút ? Mày thế thì bạn trong làng, sống kiểu gì?”

 

Hứa Dực bặm môi, tay chỉ thẳng , miệng mếu máo: “Tại nó hết! Tụi nó chửi con ! Anh Hào con con chị câm! Mẹ chẳng bảo nó là đồ đòi nợ ? Sao còn bắt nó c.h.ế.t ?”

“Con chị! Con ba, chị!”

 

Nó còn rấm rứt .

 

Bà ngoại sa sầm mặt, đầu tiên mắng thẳng Hứa Dực: “Chị con đồ đòi nợ! Thanh Thanh là đứa trẻ ngoan!”

 

Mẹ thấy Hứa Dực lý do là vì , lửa giận bùng lên: “Hoài Thanh, kiếp tao mắc nợ mày chắc? Mày nhất định khắc c.h.ế.t tao với em mày mới lòng ? Mày vì mày mà tao khổ thế nào ?”

 

xếp sách vở, bỏ cặp, sang Hứa Dực đang quỳ.

Khuôn mặt phúng phính chẳng còn chút dễ thương, chỉ còn nước mũi dính đầy, mắt híp tịt vì mỡ, và cái mồm to vẫn gào .

chẳng nên lời, chỉ thấy ghê tởm.

 

“Vậy thì để đứa con đòi nợ thật sự tuyệt hậu, c.h.ế.t mười sáu tuổi .”

 

buột miệng câu gần như lời nguyền.

Giọng khàn đặc vì lâu năm , nhưng trong nhà bốn đều rõ mồn một.

 

Bà ngoại lao đến ôm : “Thanh Thanh! Không như thế! Nhà ai là đồ đòi nợ cả!”

Bà ngoại run rẩy vái lạy lia lịa: “Trẻ con lỡ miệng, xin ông trời đừng trách, bà già cháu tạ !”

 

Bà ngoại quỳ sụp xuống đất, đập đầu đến nỗi trán bầm tím.

đau lòng chạy tới kéo bà, nhưng bà nắm tay bắt quỳ xuống: “Hoài Thanh! Quỳ xuống mau! Nói với trời rằng con chỉ lỡ lời thôi!”

 

ngoan cố chịu mở miệng, như biến thành đứa câm một nữa.

 

Mẹ lạnh: “Mẹ, nó dám nguyền rủa thì cứ để xem trời mắt .”

“Mẹ yên tâm, con nhãi mà c.h.ế.t thật, vẫn còn con gái, còn cháu ngoại vàng ngọc nuôi cơ mà.”

 

Bà ngoại chẳng thèm để ý bà , chỉ ôm chặt vai : “Thanh Thanh, con rút lời ?”

 

vẫn lắc đầu, . Lời , bốn ngựa cũng khó kéo .

 

Bà ngoại tuyệt vọng tột cùng, bà ngoại đầu tiên trong đời tát một cái.

mặt bà , cắn răng nhịn nước mắt, mở cửa chạy ngoài.

 

5.

 

lao khỏi nhà, bước vô định bờ ruộng làng quê. Trăng làng sáng vằng vặc, dù đèn cũng soi sáng cả lối .

 

Chỉ là, đụng hai em học sinh cấp ba tan học về muộn.

Cả hai lớn hơn ba bốn tuổi, tầm mười bảy mười tám. Thằng lớn tên là Ngô Tả, thằng nhỏ tên Ngô Hựu.

 

Trước đây, hai đứa từng gọi là con câm, bà ngoại tìm đến nhà mách phụ , cha chúng vì giữ thể diện với hàng xóm quất cho hai em một trận đòn nhớ đời.

 

Không ngờ bây giờ chạm mặt, hai đứa liếc một cái, kẻ chặn đường : “Thanh Thanh, tối muộn còn dạo hả?”

 

Loading...