Trộm Hương - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-09 18:26:13
3
Thấm thoắt qua một tháng.
Ta vẫn gặp Kỷ Minh Thận.
Tỳ nữ bên cạnh Triệu Mộ dần dần thiết với , đến mức mặt , chuyện gì cũng tuôn hết.
Mặc Họa phấn khích kể: “Sáng nay chăn nệm cho công tử, thấy cái đó…”
Mặc Thư lập tức mặt đỏ như gấc.
Xuân Đào và Hạ Hà cũng chen , thì thào: “Hôm thấy công tử cưỡi ngựa, chỗ đó phồng cả lên. Về chẳng cô nương nhà nào lấy công tử, nếu là thể trạng yếu đuối, e là chịu nổi.”
Ta ngẩn một lúc mới hiểu ý họ.
Ta bịt tai , cố .
mấy câu cứ len lỏi chui trong đầu.
Bất chợt nhớ đến một chuyện, khi kinh, Kỷ Minh Thận cũng từng bẩn chăn nệm, hôm đó hổ hóa giận, cấm tiệt bước phòng .
Mặc Họa chống cằm, mặt đầy ước ao: “Nhị công tử thu vài nha thông phòng , đến khi nào đại công tử mới thu bọn ? Ta thật gả cho gã tiểu tư nào .”
Mặc Thư, Xuân Đào và Hạ Hà đều đỏ mặt gật đầu.
Ta: “…”
Nghe tỳ nữ trong nhà quyền quý đều thích trèo lên giường chủ tử.
Hóa quả đúng là thật.
Chỉ điều khiến ngạc nhiên là các nàng vẫn ai trở thành thông phòng.
Thế nhưng bộ dạng phong lưu của Triệu Mộ, tưởng sớm mỹ nhân giấu trong khuê phòng.
Hồng Trần Vô Định
Hôm , đến tìm Triệu Mộ.
Hắn đang ở thư phòng vẽ tranh, là một bức mỹ nhân hở vai.
Ta chỉ liếc mắt qua, mặt lập tức đỏ bừng. ánh mắt kiềm mà lén liếc về phần eo bụng của .
Triệu Mộ dường như nhận , bật khẽ: “Ngươi gì đó? Rất ? Nói thử xem, và Kỷ , ai hơn?”
Ta cứng họng lời nào, cũng chẳng lanh mồm lanh miệng, chỉ đánh trống lảng:
“Ta gặp Minh Thận. Hôm nay là sinh thần của , mỗi năm đều do đích nấu một bát mì trường thọ.”
Triệu Mộ ngẩn , miệng nhẩm nhẩm hai chữ “sinh thần…”
Rồi nhướng mày:
“Giờ Kỷ là các đại thần cất nhắc, bao nhiêu tiểu thư quý tộc mến mộ . Hay là… ngươi thôi . Hai các ngươi, e rằng chẳng thể nên duyên .”
Tim khẽ run lên.
Rõ ràng trong lòng cũng mơ hồ hiểu điều , nhưng vẫn cam tâm:
“Ngươi bậy!”
Mười năm cùng nương tựa, những năm tháng khổ sở dài đằng đẵng , bao nhiêu ân tình của Kỷ Minh Thận dành cho vẫn còn in đậm trong ký ức.
Triệu Mộ tỏ vẻ bất cần, thấy mắt đỏ hoe, liền phe phẩy quạt:
“Được , hôm nay gia sẽ đưa ngươi gặp Kỷ . Gia ghét nhất là thấy nữ nhân .”
Rất nhanh, nấu xong một bát mì trường thọ.
Trước khi cửa, Triệu Mộ sai Mặc Họa trang điểm cho một phen.
Mặc Họa trong gương, mím môi trộm:
“Hương Ninh, công tử nhà vốn khéo chăm hoa, nay chăm cũng khéo tay. Mấy đứa như bọn , khi phủ đều là mấy con bé khô quắt vàng vọt. Còn ngươi bây giờ càng lúc càng tươi tắn. Nhất là chỗ , khiến ghen tỵ thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trom-huong/chuong-2.html.]
Mặc Họa bạo gan, bất ngờ đưa tay bóp n.g.ự.c .
Ta giật nảy , mặt lập tức đỏ rực.
Chỗ vốn là điều khiến tự ti nhất.
May mà vẫn còn tiết xuân se lạnh, ăn mặc kín mít. Chứ đến hè, e là chẳng dám đường gặp ai.
Ngồi xe ngựa đến cửa Hàn Lâm viện, ánh mắt Triệu Mộ quét qua , khẽ tặc lưỡi:
“Hừ, cuối cùng cũng giống một chút . Đừng mất mặt gia. Người mà Kỷ giao phó cho , nhất định nuôi cho trắng trẻo mập mạp mới .”
Ta chớp mắt, phản bác.
Ta gì khiến mất mặt?
Ta thì bao giờ giống hả?
4
Ta mang theo một bụng vui mừng gặp Kỷ Minh Thận.
Ta nghĩ, gặp gỡ đột ngột, khiến trở tay kịp, đang bận việc quan trọng, nên mới kịp quan tâm đến .
Thế nhưng, khi còn cách mấy trượng, tận mắt thấy Kỷ Minh Thận đang chuyện trò rôm rả với một vị tiểu thư quý tộc, bỗng ngây .
Nữ tử tầm mười sáu mười bảy, vận váy hồng phấn, trâm cài leng keng búi tóc.
Hai bốn mắt , trong ánh mắt như tình ý lấp lánh.
Tài tử giai nhân, thật là đôi khiến ngoảnh đầu.
Ngay cả nắng xuân cũng kém phần rực rỡ cảnh tượng .
Bọn họ đang về thi ca nhạc phú, mà , một chữ cũng chẳng hiểu.
Ta cầm hộp cơm tay, rõ ràng chỉ cần bước thêm mười bước là thể đến mặt Kỷ Minh Thận, thế mà chân như đeo đá, chẳng nhấc nổi.
Ta cảm thấy hổ thẹn, tự ti.
Kỷ Minh Thận khi , từng rạng rỡ đến thế.
Ta vẫn tưởng vốn là trầm lặng, ít .
Thì …
Là chẳng gì để với .
Tim như rạch một đường, ai đó đổ thêm một bát giấm lâu năm .
Cay xè, chua chát.
Nhà của ... như thể đánh cắp mất .
Ta dám bước tới, thậm chí dám để đến.
Gió xuân chút lành lạnh, khóe mắt cay xè, ươn ướt.
Ta đúng là một con chuột nhắt nhát gan, chỉ đầu bỏ chạy.
Vừa chạy cúi đầu, vô tình đ.â.m sầm Triệu Mộ đang ngay phía , phe phẩy quạt xếp, ánh mắt sâu xa khó đoán.
Ta chui lên xe ngựa, Triệu Mộ cũng lên theo.
Thấy cứ rơi nước mắt ngừng, thở dài: “Cô nương là thiên kim của dạy Kỷ , hai bọn họ xem như đồng môn. Ngươi đừng nghĩ nhiều. … cho cùng, sư xưa nay dễ sinh tình cảm nhất.”
Ta nghẹn họng, trừng mắt : “Ngươi…”
An ủi kiểu gì chứ?
Ta bật to hơn.
Chẳng mấy chốc, thành tiếng nức nở.