TRỘM NGỌC - 4
Cập nhật lúc: 2025-07-08 21:46:32
Ta đang định tiếp, thì Lục Diên Tề bên cạnh đột ngột lên tiếng trách mắng:
“Đại ca là Tả tướng, địa vị cao trọng, hôn sự thể qua loa?”
“Nàng là nữ nhân chốn khuê phòng, chỉ cần việc trong bổn phận là !”
“Chuyện nên quan tâm, thì bớt lo !”
Ban đầu lời giải thích của Lục Diên Chiêu, còn để tâm.
Lục Diên Tề , trong lòng như chặn một cục nghẹn khó chịu đến thở nổi.
Cuối cùng chịu nổi nữa, cúi hành lễ với phụ mẫu:
“Nhà bếp còn đang hầm canh nhân sâm, con xin phép lui một chút.”
“Không quấy rầy thương nghị việc nhà nữa.”
Dường như nhận tâm trạng , bà mẫu cũng khó, chỉ :
“Được , con .”
Ta xoay , nước mắt rơi lả chả.
Phía mơ hồ tiếng bà mẫu trách mắng:
“Thê tử con chỗ nào ? Sao con năng nặng lời như thế với nàng?”
Hu hu hu!
Hắn đúng là khinh là nữ nhân, cho rằng hiểu chuyện!
Tống Huệ Nương quả hồng mềm mặc bóp nắn?
Đêm nay cứ lạnh nhạt với , để xem còn dám động !
Ai ngờ từ hôm đó trở , Lục Diên Tề thật sự bước phòng lấy nửa bước suốt nửa tháng trời.
Ban đầu là lạnh nhạt với , kết quả lạnh nhạt ngược .
Tức giận đến nỗi đau cả bụng, ngay cả nguyệt sự cũng đến sớm mấy ngày.
5
Từ nhỏ thể hàn, mỗi khi nguyệt sự đến là tay chân lạnh toát, trằn trọc suốt đêm khó ngủ.
Dù là ngày hè, cũng ôm túi chườm nóng sưởi bụng mới thể .
Hôm vì thể khó chịu, liền nghỉ sớm.
Mơ mơ màng màng, cảm thấy nắm lấy tay , kéo từ giường dậy.
Người nọ thấy yếu ớt, mặt hiện rõ vẻ vui.
“Ngươi đang đến nguyệt sự ?”
Ta cố gắng mở mắt , liền trông thấy gương mặt khiến say mê dứt, Lục Diên Tề.
Nhớ từ đêm hôm ở phòng , suốt nửa tháng bước thêm nào nữa, lòng khỏi dâng lên một nỗi tủi .
Ta đưa tay khẽ vuốt lên gò má , chút dám tin mà thì thầm:
“Phu quân… thật là ?”
“Thiếp còn tưởng… giận chuyện hôm hỏi đến việc hôn nhân của đại ca, giận quy củ, nên mới thèm đoái hoài đến nữa…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trom-ngoc/4.html.]
O Mai Dao Muoi
Nói đoạn, nhào lòng .
“Hu hu hu… sai , phu quân đừng bỏ rơi Huệ Nương…”
Lục Diên Tề vốn đang tức tối, cả bỗng cứng đờ, hai tay lơ lửng giữa trung, nên đặt .
“Nàng… đang yên đang lành, cái gì?”
“Ta hỏi nàng, hôm đó… nàng mang thai ?”
Ta vốn là ngượng, mặt liền đỏ bừng tới tận vành tai.
“Phu quân! Mới một đêm thôi, dễ thai như chứ!”
Dù ngoài miệng thế, nhưng trong lòng vơi ít nỗi giận vì lạnh nhạt suốt nửa tháng qua.
Mặt đỏ đến dám , lẩm bẩm:
“Thì … nửa tháng ở thư phòng, là sợ động thai khí …”
“ là đồ ngốc…”
Nói , khẽ ngẩng đầu, hôn lên khóe môi một cái.
Lục Diên Tề hôn bất ngờ, sợ tới mức buông tay.
Ta vốn đang tựa nửa lòng , buông tay một cái, liền ngã phịch xuống đất, m.ô.n.g đau điếng.
“Phu quân! Đau quá!”
Nước mắt trào vì đau, giận uất, ngước mắt lườm .
Hắn hoảng hốt: “Sao thế? Sao thế?”
Ngước mắt lên, thấy ga giường một vệt m.á.u đỏ tươi.
Ánh mắt tối :
“Chảy m.á.u ? Ngã mạnh ?”
Ta vốn định trách , nhưng nhịn bật .
“Nữ nhân tới nguyệt sự vốn như thế, mỗi tháng đều sẽ huyết từ chỗ , ngắn thì ba ngày, dài thì năm sáu ngày… đến khi thai thì mới hết.”
“Phu quân là đại tướng quân oai phong nơi chiến trường, chút chuyện ?”
Sắc mặt Lục Diên Tề lập tức càng thêm khó coi.
“Các nàng… các nàng là yêu quái ?”
“Mỗi tháng chảy m.á.u bảy ngày mà còn c.h.ế.t???”
Nghe , hổ đến mức chỉ chui xuống gầm giường.
Không nhịn giơ tay gõ một cái lên trán .
“ là đồ mãng phu! Không thương gì cả!”
Dường như cũng nhận hớ, nên thèm so đo chuyện đánh.
Chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y , khẩn trương hỏi:
“Vậy nàng… đến mấy ngày ? Bao giờ hết? Khi nào mới … chung phòng tiếp???”