Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Trốn Chạy

Chương 2



  
4

Trong truyện, Tư Trạm và nữ phụ từng có một đứa con.

Nhưng hắn giống như bị tẩy não, không tin đó là con của hắn.

Nam nữ chính bắt tay giày vò nữ phụ, cho nữ phụ làm ba lần giám định ADN.

Lần đầu tiên máy móc bị hư hỏng, giám định thất bại.

Kết quả giám định lần thứ hai bị thay đổi cho thấy đứa bé không phải là của hắn.

Lần thứ ba Tư Trạm xem xong báo cáo, vẫn không tin, cho rằng kết quả là giả.

Tôi: “……”

Tôi vuốt ve bụng dưới, rơi vào trầm tư.

Con ngoan bé bỏng của mẹ.

Con không thể lớn lên trong kiểu cốt truyện não tàn như thế này được.

Tư Trạm không biết là tôi đang thăm dò hắn, tôi thật sự mang thai — hai ngày trước.

Khi kiểm tra ra hai vạch, tôi vui vẻ nghĩ, khi hắn vừa về nhà, tôi liền đem tin này nói cho hắn biết.

Kết quả không đợi được hắn trở về, tôi vô tình lại biết về thân phận của mình.

Hôm nay, bất kể là vì đứa bé này, hay là vì bản thân tôi không muốn bị bán đến Myanmar.

Tôi đều phải chạy trốn.

Bạn thân nghe xong cuộc gọi vừa rồi, phẫn nộ thét chói tai:

“Tư Trạm cái đồ chó này! Hắn còn là người sao! Trước kia nuông chiều hắn còn chưa tính, hai người bây giờ đã kết hôn rồi! Chuyện vớ vẩn gì thế này?”

Tôi: “Ừ.”

Tôi: “Hắn chính là một người như vậy.”

“Tớ lập tức chuẩn bị cho cậu một thân phận giả, chuẩn bị xong chúng ta liền chạy!”

Tôi lấy khăn tắm và rời khỏi phòng tắm.

Đi ngang qua hành lang, dọc hành lang đều là ảnh cưới của tôi và Tư Trạm.

Bức tranh sơn dầu khổng lồ, giống như giấc mộng kiều diễm, như ôm trọn tôi vào.

Tôi hoảng hốt trong nháy mắt.

Ba năm qua tôi cùng hắn chung giường, đem những năm tháng tốt đẹp nhất đều giành cho hắn.

Hắn lại một mực thờ ơ với tôi.

Chờ hắn trở về, phát hiện tôi không còn ở đây…… Không biết, sẽ có phản ứng gì đây?

5

Tư Trạm nói hắn đi công tác phải một tuần sau mới trở về.

Nhưng tôi biết, hắn sẽ không phải tận một tuần sau mới trở về.

Dựa theo kịch bản gốc vào đêm hôm đó.

Hắn sẽ vì một cuộc điện thoại khẩn cấp mà bỏ lại Diêu An An lập tức trở về nhà.

Bởi vì nữ phụ sẽ tự sát vào hôm đó.

Nữ phụ ngồi trong bồn tắm cầm dao uy hiếp Tư Trạm:

“Nếu như anh cùng người khác ở cùng nhau, tôi sẽ đi chết để cho mọi người nhìn xem rốt cuộc Tư tổng là một người chồng bạc tình bạc nghĩa như thế nào.”

Chuyện này hoàn toàn chọc giận Tư Trạm.

Hắn nắm chặt cổ tay nữ phụ, cứng rắn kéo cô ấy ra khỏi bồn tắm:

“Em đã muốn chết như vậy, thì để tôi giúp em một tay?”

Sau đó, hắn giam cầm cô ấy.

Nhốt cô ấy ở trong phòng ngủ được ngăn cách bằng kính một chiều.

Mỗi ngày đều bắt cô chứng kiến hắn và nữ chính ân ái.

Đương nhiên tôi sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.

Tôi sẽ chạy trước khi hắn quay lại.

Dọn dẹp nốt đống đồ đạc cuối cùng, tôi bảo quản gia giúp tôi đưa chúng lên xe.

Sau đó gọi điện thoại với bạn thân: “Vé máy bay mua xong rồi chứ?” 

“Xong rồi!” Cô ấy vô cùng mừng rỡ nói” Cậu bay tới Hồng Kông trước, sau đó sẽ có người tiếp ứng. Chỉ cần rời khỏi Bắc Thành mọi chuyện đều sẽ dễ nói.”

“Được.”

“Cố Niệm! Rời khỏi Tư Trạm thì cậu sắp được tự do rồi!”

Tự do.

Tôi hoảng hốt một trận.

Lúc xế chiều, người vệ sĩ mà cha tôi gọi đến chăm sóc tôi đã đợi sẵn ở cửa.

Tôi lên lầu đi vào phòng ngủ của tôi và Tư Trạm mở hộc tủ ở đầu giường lấy hộ chiếu và căn cước của tôi.

Từ lúc tôi mười lăm tuổi quen biết Tư Trạm, mỗi ngày đều ở trước mặt hắn hỏi đi hỏi lại:

“Thật sự anh không thích em sao? Em đáng yêu như vậy, anh nhìn em nhiều một chút đi, nói không chừng nhìn nhiều thì anh sẽ thích đó.”

Đến năm hai mươi lăm tuổi rời khỏi nơi này với sự thất bại trong tình yêu.

Hắn chưa bao giờ thiếu một người thức đêm xếp hàng mua vé xem biểu diễn cho hắn, cũng không thiếu người làm cho hắn chiếc bánh sinh nhật đẹp hơn nhiều lần chiếc bánh do tôi tự tay làm.

Hắn sinh ra là con cưng của trời, là nhân vật chính của truyện.

Hắn không thiếu gì cả.

Bao gồm cả tình yêu của tôi.

Tôi quyết định thu hồi lại tình yêu đó.
  
6

Trên đường đến sân bay đường bị kẹt xe.

Tôi vốn có chút phiền muộn, toàn bộ đường đều bị kẹt xe như vậy.

Từng giây từng phút trôi qua, tôi bắt đầu sốt ruột:

“Anh không thể lái nhanh hơn sao?”

Vệ sĩ: “Cô chủ, Bắc Kinh đường xá luôn luôn tắc nghẽn, cô thông cảm một chút.”

Tôi nhìn hai cánh tay căng cứng của hắn, lời muốn nói ra lại ép xuống, nuốt trở lại: “… Được.”

Cũng không phải vấn đề sợ trễ chuyến bay.

Nếu thật sự bay không được, vé máy bay còn có thể đổi.

Nhưng……

Nếu không đi, Tư Trạm sẽ trở lại.

Bị hắn phát hiện trong nhà không có ai, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhỡ đâu nội dung truyện không thể thay đổi, chẳng lẽ tôi thật sự bị nhốt ở phòng ngủ sát vách, ngày đêm nghe hắn và Diêu An An ân ái?

Tôi quyết định thật nhanh: “Không được, đường cao tốc bị tắc thì không đi nữa, anh đổi đường khác đi.”

Vệ sĩ: “Nhưng cô chủ, đầu bên kia bây giờ còn đang thi công, hơn nữa bình thường cũng rất ít người…”

“Đi, đi đường đó.”

“……”

Hắn buộc phải đổi hướng theo ý tôi.

Chạy vào con đường nhỏ tối om tốc độ lập tức giảm chậm lại.

Tôi thúc giục: “Anh lái nhanh lên một chút.”

Bất ngờ vào lúc này lại phát sinh biến cố.

Một giây sau, một chiếc Maybach từ một con đường nhỏ khác bất ngờ lao ra.

Đâm thẳng vào xe tôi.

Ánh lửa ngút trời.

Tôi đập mạnh người vào túi khí an toàn, đầu cảm nhận được sự đau nhức.

Trước mắt tôi tất cả đều là máu.

Tôi cố gắng mở mắt ra, miễn cưỡng thấy rõ biển số của chiếc xe Maybach.

Tôi kinh ngạc vì đây là xe của Tư Trạm.

Hắn đã trở lại cùng với Diêu An An.

“An An? An An!”

Tư Trạm bị thương không nặng vội vàng bước xuống xe, trong lòng ôm một cô gái mặc váy trắng nhỏ nhắn xinh xắn.

Tôi chưa từng thấy hắn chật vật và sốt ruột như vậy bao giờ.

Áo sơ mi của hắn dính máu, bàn tay còn che chở đầu cho cô gái.

Giống như sợ cô gái đau.

Cũng sợ cô gái lạnh.

“An An, cô đừng ngủ.” Tư Trạm lo lắng dặn dò, “Nơi này cách đường cao tốc không xa, tôi đưa cô đi bệnh viện!”

“Tư Trạm……”

“An An, An An.” Hắn nói “Có tôi ở đây, cô sẽ không sao đâu.”

Đau quá.

Đầu tôi đau quá.

Không biết đau ở đâu.

Cho nên Tư Trạm cũng không phải là người lạnh lùng bạc bẽo, sẽ không phải là người không có tình yêu.

Hắn cũng sẽ bảo vệ người khác, đặt người ta ở trong lòng bàn tay mà yêu thương.

Khi xảy ra sự cố sẽ lấy thân mình chắn trước người đối phương.

Chỉ là hắn không yêu tôi.

Trước khi mất đi ý thức, mặt tôi đầy nước mắt.

Sau đó người được nâng lên bởi một đôi tay mạnh mẽ.

“Cô chủ, cô chủ?”

Tôi mơ hồ và cảm thấy bàn tay mát lạnh của ai đó đang véo vào mặt tôi.

“Cô tỉnh lại đi, bác sĩ của chúng ta còn năm phút nữa sẽ tới, bọn họ đang lái trực thăng tới!”

Cơ bắp ở hai tay hắn đúng là không uổng công luyện tập.

Tôi bị véo đau đến mức nước mắt lưng tròng: “Anh nhẹ một chút đi.”

Hắn cẩn thận rút tay lại.

Nhưng tôi vẫn đau.

Được hắn đỡ, tôi tiếp tục nói:

“Anh… cứu… con của tôi…”

“Cái gì?”

Tôi hít sâu một hơi: “Ha!”

Nói xong, trước mắt tôi hoàn toàn tối sầm lại.
  
6

Tôi hôn mê nửa tháng.

Tỉnh dậy sau tai nạn xe cộ tôi đã nằm ở Seattle.

Ở bên kia đại dương, nào là chim hót hoa thơm, trong phòng bệnh ánh mặt trời ấm áp, thế giới bình yên.

Con tôi cũng còn sống.

“Tớ thật sự bị chọc cười đến chết mà.”

Bạn thân ngốc nghếch của tôi ngồi trước giường.

Vừa gọt táo, vừa lặp lại lần thứ năm: “Cậu biết không, lúc ấy Kỷ Đường Thần tưởng đầu óc cậu bị đụng hỏng, ôm anh ta mà gọi mẹ.”

Cô ấy: “Bác sĩ đi tới anh ta một mực bắt bác sĩ phải kiểm tra đầu cho cậu trước.”

Cô ấy: “Ha ha ha ha!”

Tôi: “… Đủ rồi.”

Tôi lạnh lùng đẩy cô ấy ra: “Cậu đã cười gần cả tháng rồi, cậu không có chuyện gì khác để cười sao?”

Kỷ Đường Thần chính là người vị vệ sĩ kia của tôi.

Nghe nói sau đó cũng là hắn đưa tôi lên trực thăng.

Tôi rất áy náy.

May mắn hắn bị thương không nghiêm trọng, cánh tay chỉ rách da chút xíu, nghỉ ngơi một thời gian sẽ hồi phục.

Để cảm ơn, ông nội tôi tặng cho hắn một căn phòng view hướng biển ở Seattle.

“Nói chung, cũng may là cậu không sao.” Bạn thân để quả táo xuống “Đứa bé của cậu cũng kiên cường nha.”

“Ừ.” Tôi sờ sờ bụng dưới, một sự ấm áp dâng lên trong lòng tôi: “Tên tớ đã đặt xong, gọi là Cố Kiên Cường đi.”

“…… Tư tổng nếu nghe được cái tên này, nhất định sẽ không bình tĩnh được mất.”

Khóe miệng cô ấy giật giật, bỗng nhiên nghĩ đến:

“Nghe nói từ sau vụ tai nạn xe của cậu, Tư Trạm bỗng nhiên phát điên…”

“Không biết.” Tôi ngắt lời, rũ mắt nhẹ giọng: ” Cũng không muốn biết.”

Để chuyện của Tư Trạm bỏ lại ở Bắc Thành đi.

Hắn đã không còn liên quan gì đến tôi từ lâu rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...