Trọng Sinh Cùng Đích Tỷ Lập Lên Triều Đại Mới
Chương 3
Ta và đích tỷ cãi nhau cũng như ý hắn.
Tiêu Lâm nhìn ta hồi lâu.
Một lúc sau, hắn nhướng mày nói: “Không bị ấm ức là tốt, có trẫm ở đây, ai khiến ái phi của trẫm ấm ức, trẫm nhất định không tha.”
Tiêu Lâm đối với ta vẫn luôn không tiếc lời nói ngon ngọt.
Nhưng hắn đối với ta lại không có chút tình cảm nào, đều là giả vờ giả vịt.
Thứ hắn thực sự quan tâm, là đại cung nữ Trì Diên đang mài mực cho hắn, đi theo bên cạnh hắn được hắn bảo vệ nghiêm ngặt.
Kiếp trước Tiêu Lâm chỉ nói một câu nhẹ bẫng đã giam ta vào lãnh cung, lúc đó hắn nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng và ghê tởm.
Cho đến khi ban cho ta rượu độc, cũng chưa từng gặp ta.
Vì ta từng được hắn sủng ái đôi phần, Trì Diên hận ta, nàng ta dùng dao cứa nát mặt ta, lại pha loãng chén rượu độc ban cho ta, gọi cung nhân thỉnh thoảng rót cho ta một ngụm.
Ta vốn chỉ cần uống một chén rượu độc là có thể chết, lại đau đớn suốt một ngày một đêm, mới bị hành hạ đến tắt thở.
Ta cười tươi nhìn Trì Diên đang đứng bên cạnh, nàng ta mặt không biểu cảm nhưng những ngón tay hơi run rẩy đã bán đứng nàng ta.
Ta khen Tiêu Lâm vài câu, đúng lúc bưng tứ thần thang lên.
“Đây là tứ thần thang thần thiếp tự tay hầm cả một buổi sáng mới hầm xong, bổ sung tinh khí thần giải mệt, bệ hạ nhất định phải uống hết nha ~.”
Tiêu Lâm ôm lấy eo ta: “Ái phi đã nói như vậy, vậy trẫm nhất định phải nể mặt.”
Thái giám tổng quản lấy kim ngân thử độc, kim ngân không việc gì, Tiêu Lâm uống hết tứ thần thang.
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được buông xuống.
Ta tâm trạng rất tốt thu bát đựng canh vào hộp đựng thức ăn, lại giống như ngày thường ân cần xoa bóp vai cho tên cẩu Hoàng Đế kia nửa khắc đồng hồ.
Mọi chuyện đều ổn thỏa.
Đang định đứng dậy cáo lui, hắn lại nắm lấy tay ta, vô cùng nghiêm túc mở miệng: “Trẫm giao ngôi vị Hoàng Hậu cho ái phi, ái phi thấy thế nào?”
Trong lòng ta run lên, vội vàng kinh ngạc rút tay về quỳ xuống.
“Đa tạ bệ hạ nâng đỡ nhưng thần thiếp năng lực yếu kém, lời nói rất nhỏ, e rằng không đảm đương nổi ngôi vị Hoàng Hậu.”
Câu trả lời của ta dường như không khiến tên cẩu Hoàng Đế kia hài lòng, hắn nhíu mày, ta biết hắn không vui.
Vì vậy ta chỉ có thể quỳ mãi trên mặt đất trong lòng không ngừng chửi rủa.
Một lúc sau, mới nghe hắn trầm giọng nói:
“Trẫm nói người nào xứng, thì người đó xứng.”
“Ngươi về chuẩn bị một chút, Cung yến Trung thu tháng sau ngươi cùng quý phi cùng nhau chuẩn bị.”
08.
Trở về Trường Ninh cung, ta đuổi hết cung nữ trong điện đi, chỉ để lại một mình Thanh Chi.
Thanh Chi đóng cửa lại.
Ta hỏi nàng: “Cái nồi hầm canh sáng nay, đã xử lý sạch sẽ chưa?”
Thanh Chi gật đầu: “Chủ tử yên tâm, nô tỳ tự mình xử lý, sẽ không phạm sai lầm.”
“Những thứ này cũng xử lý sạch sẽ luôn.” Ta chỉ vào hộp đựng thức ăn vừa nãy.
Sau khi Thanh Chi lui xuống.
Ta nhớ lại câu nói dò xét của tên cẩu Hoàng Đế kia muốn lập ta làm Hoàng Hậu.
Kiếp trước, ta cũng cãi nhau với đích tỷ ở cửa ngự thư phòng.
Sau đó tên cẩu Hoàng Đế kia để làm sâu sắc mâu thuẫn giữa ta và đích tỷ, cố ý triệu kiến ta.
Nhưng kiếp trước, hắn căn bản không nói qua lời muốn lập ta làm Hoàng Hậu.
Ta xoa xoa mi tâm.
Trong đầu lóe lên một ý nghĩ nhưng ý nghĩ đó lại lập tức bị ta phủ nhận.
Trong lúc nhất thời không nghĩ ra, ta liền không nghĩ nữa.
Cung yến Trung thu tháng sau, mới là trọng điểm.
Ngày hôm sau, thái giám nội vụ phủ lại đưa đến Trường Ninh cung mấy thùng sách tranh cũ nát.
Cộng thêm việc ta và đích tỷ ở cửa ngự thư phòng suýt nữa đánh nhau, mà tên cẩu Hoàng Đế kia chỉ triệu kiến ta, đối với đích tỷ và các phi tần khác không hỏi han gì.
Nhất thời, Trường Ninh cung thiệp mời như mây, danh tiếng vô lượng.
Giống như tên cẩu Hoàng Đế kia đã lập ta làm Hoàng Hậu.
Cẩu Hoàng Đế kia rất ít khi đến hậu cung, các phi tần chỉ biết ta chiếm đoạt sủng ái của Hoàng Đế nhưng không biết rằng, tên cẩu Hoàng Đế kia chỉ coi ta như tấm bia đỡ đạn và quân cờ mà thôi.
Thay cung nữ Trì Diên được hắn ân sủng đêm đêm làm bia đỡ đạn, cũng là quân cờ để hắn lật đổ phủ Quốc công và phủ Trấn Nam hầu.
Ta chỉ phân phó Thanh Chi đóng cửa từ chối tiếp khách, không gặp ai.
“Vị ở Khánh Nghi cung kia, có tin tức gì không?”
Đốt cháy tờ giấy đích tỷ đưa đến thành tro, ta nhỏ giọng hỏi Thanh Chi.
Thanh Chi bưng chậu rửa tay hầu hạ ta rửa tay, nàng lắc đầu.
“Không có.”
Ta lau khô những giọt nước trên tay.
“Vậy thì chờ thêm.”
Liên tiếp mấy ngày trôi qua.
Ta câu cá ở ao nhỏ trong ngự hoa viên.
Thanh Chi thần bí áp sát bên tai ta:
“Chủ tử tính toán như thần, sáng nay thế tử Trấn Nam hầu cưỡi ngựa ra ngoài, vừa vặn đụng phải xe ngựa của sứ thần Khương Quốc tiến kinh, nghe nói hoàng tử Khương Quốc bị thương, bên kia gây sức ép với bệ hạ yêu cầu giải thích, bệ hạ đành phải giam giữ thế tử Trấn Nam hầu. Lý quý phi nghe tin này liền quỳ thẳng trước cửa ngự thư phòng cầu xin bệ hạ khai ân, bệ hạ nổi giận, trực tiếp hạ chỉ cấm túc Lý quý phi ba tháng.”
Phao trên mặt nước rung lên, ta kéo cần câu, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
“Cá đã câu được rồi, về thôi.”
09.
Trung thu đến đúng hẹn.
Cung yến năm nay được tổ chức đặc biệt long trọng.
Lý do không có gì khác, trước đó, Khương Quốc đã phái sứ thần đến Đại Ngụy, Đại Ngụy phải làm tròn nghĩa chủ nhà.
Mục đích Khương Quốc lần này đến thăm Đại Ngụy có hai.
Một là hy vọng có thể tăng cường tình hữu nghị giữa Khương Quốc và Đại Ngụy, hai là tiện đường thăm hỏi Khương phi – công chúa hòa thân của Khương Quốc ở hoàng cung Đại Ngụy.
Vì Lý quý phi vẫn đang bị cấm túc nên mọi việc trong Cung yến hôm nay đều do ta và đích tỷ giám sát tổ chức.
Hoàng cung ca múa tưng bừng, tên cẩu Hoàng Đế kia nể mặt sứ thần Khương Quốc vô cùng.
Thế nhưng, đằng sau sự vui vẻ hòa bình là sóng ngầm cuồn cuộn.
Không lâu sau, Khương phi vốn còn đang vui vẻ ôn chuyện cùng sứ thần Khương Quốc đột nhiên lộ vẻ đau đớn.
Cung nữ bên cạnh nàng đã phát hiện ra sự khác thường trước.
“Mau, truyền thái y, Khương phi nương nương chảy máu rồi!”
Phần dưới của Khương phi đỏ tươi một mảng.
Cung yến trở nên hỗn loạn, Tiêu Lâm mặt mày u ám ra lệnh phong tỏa hoàng cung để lục soát.
Thái y bắt mạch cho Khương phi, nhíu mày lắc đầu thở dài:
“Bệ hạ, Khương phi nương nương đã có thai hơn một tháng, vừa rồi ăn nhầm thứ gì đó dẫn đến sảy thai.”
Lúc này, mấy thái y đi lục soát đồ ăn trong Cung yến chạy đến, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng:
“Bệ hạ, rượu và thức ăn của Khương phi nương nương bị người ta bỏ hoa hòe vào.”
Lời vừa dứt, sứ thần Khương Quốc tức giận tiến lên.
“Bệ hạ Đại Ngụy, Khương phi nương nương là công chúa điện hạ quý giá nhất của Khương Quốc chúng tôi, Khương Quốc chúng tôi vì hữu nghị giữa hai nước mà đưa công chúa đến Đại Ngụy hòa thân, Đại Ngụy lại đối xử với công chúa Khương Quốc của chúng tôi như thế này sao!?”
“Bệ hạ Đại Ngụy, hôm đó chúng tôi tiến kinh, thế tử phủ Trấn Nam hầu của quý quốc cưỡi ngựa làm trọng thương hoàng tử Khương Quốc của chúng tôi, giờ đây công chúa Khương Quốc của chúng tôi lại bị kẻ gian hãm hại đến mức sảy thai, hôm nay Đại Ngụy nhất định phải cho Khương Quốc chúng tôi một lời giải thích!”
“Sứ thần Khương Quốc cứ yên tâm, hôm nay trẫm nhất định sẽ không tha cho kẻ gian!”
Tiêu Lâm ánh mắt thâm trầm, sau khi hắn ra lệnh lục soát toàn bộ hoàng cung, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua ta và đích tỷ.
“Dung quý phi, Thục phi, Cung yến lần này là trẫm lệnh cho các ngươi giám sát tổ chức, các ngươi nói cho trẫm biết chuyện này là thế nào!”
Ta và đích tỷ hoảng loạn ăn ý quỳ xuống.
Đích tỷ mở lời:
“Bệ hạ, Cung yến hôm nay xảy ra sơ suất như vậy, đều là do thần thiếp giám sát không chu đáo, thần thiếp nhất định sẽ phối hợp với bệ hạ bắt kẻ làm ác, cho bệ hạ cùng Khương quốc một cái công đạo.”
Sứ thần Khương Quốc hừ lạnh một tiếng: “Nói là giám sát không chu đáo, ai biết được có phải quý phi nương nương ghen tị với công chúa Khương Quốc của chúng tôi mang thai long tự nên mới nảy sinh ý đồ xấu hay không? Bệ hạ Đại Ngụy đừng bao che!”
“Sứ thần Khương Quốc khẩu khí thật lớn!”
Đích tỷ châm chọc: “Bất quá chỉ là một thứ huyết mạch không thuần, cũng xứng để bản cung ghen tị sao?”