Trọng Sinh Làm Nữ Đế
Chương 2
7
Trong điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trần Chính Thanh đứng dậy, vẻ mặt không thể tin được.
Thẩm Tư Cảnh là người đầu tiên hoàn hồn, cười nói: “Bệ hạ thật có phúc, có một hoàng nữ anh hùng như vậy, thật sự là phúc khí tu mấy kiếp mới có được.”
Một lúc lâu sau, Trần Chính Thanh mới hoàn hồn, từ từ ngồi xuống.
“Thái tử quá khen. Bất quá, hoàng nhi có công chống giặc, trẫm rất vui mừng. Sao có thể giáng tội con?”
Ta cong môi.
Xem đi, chỉ cần có năng lực thì dù ta có khi quân thì thế nào?
Trần Hy Nguyệt thấy kế hoạch không thành, không chịu buông tha: “Phụ hoàng, Đại Tề từ khi khai triều đến nay chưa từng có tiền lệ nữ tử đứng trong triều đình, muội muội lần này làm như vậy đã làm loạn triều cương. Nhi thần cho rằng nên tước bỏ chức tướng soái, xóa bỏ công lao của nàng, bình định lập lại trật tự để làm gương cho thiên hạ.”
Những vị đại thần quỳ dưới điện không nói một lời như thể cuối cùng cũng tìm được chỗ trút giận, đồng loạt phụ họa.
“Bệ hạ, lão thần đồng ý với lời của công chúa Hy Nguyệt. Nữ tử phao đầu lộ diện, làm loạn triều cương, trái với tổ pháp!”
“Bệ hạ, thần đồng ý với quan điểm của Triệu Thượng thư. Huống hồ gần đây khắp nơi ở Đại Tề đều liên tiếp xảy ra tai họa, có lẽ là do âm dương đảo ngược! Nữ tử thật sự không nên đứng trong triều đình, nói ra chỉ khiến người ta chê cười!”
“Đúng vậy Bệ hạ, lão thần cũng đồng ý!”
“Bệ hạ, lão thần cũng tán thành.”
“…… ”
Càng ngày càng có nhiều quan viên phụ họa, khóe miệng Trần Hy Nguyệt cũng cong lên càng lớn.
Ta thấy buồn cười.
Trước khi thân phận nữ nhi bị vạch trần, ta vẫn là hoàng tử được mọi người kính trọng, quân công hiển hách, đánh đâu thắng đó.
Thế mà chỉ trong nửa khắc ngắn ngủi, ta đã trở thành tội đồ làm loạn triều cương.
Muốn vu khống thành tựu của một người nữ tử, đôi khi không cần vũ khí, chỉ cần một cái miệng biết bịa đặt là đủ.
Lũ lão già này, cũng nên về hưu rồi.
8
Thấy tình hình đang diễn biến theo hướng mình mong muốn, Trần Hy Nguyệt tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Ngoài ra, nhi thần tuy cùng mẫu thân với muội muội nhưng nàng ta từ nhỏ đã lớn lên ở biên ải, chưa từng học qua lễ nghi trong cung, e rằng không thích hợp để sống trong cung. Phụ hoàng không bằng nhân lúc này sớm chọn cho nàng ta một phu quân, tạo nên một giai thoại tốt đẹp.”
Quần thần như cỏ trên tường, lại bắt đầu gật đầu phụ họa.
Trần Hy Nguyệt cũng chỉ có chút thủ đoạn này.
Ma là nàng ta, thần cũng là nàng ta.
Ta tưởng nàng ta sống lại có thể có bản lĩnh gì.
Kết quả…
Chỉ có vậy thôi sao?
Bản thân nàng ta thì khá hài lòng, cong môi, nói ra mục đích cuối cùng: “Nhi thần thấy, Hộ quốc tướng quân Triệu Yến Triệu đại tướng quân rất tốt. Hắn và muội muội đều cầm quân đánh giặc, chắc chắn có nhiều chủ đề chung.”
Lúc này đây.
Ánh mắt đánh giá của Thẩm Tư Cảnh cuối cùng cũng bắt đầu dừng lại trên người nàng ta.
Hôm nay, Trần Hy Nguyệt đã nói quá nhiều.
Nếu nói cuộc gặp gỡ ở giả sơn trước đó là tình cờ.
Vậy thì bây giờ, nàng ta từng bước dẫn dắt mọi người gây khó dễ cho ta, có chút cố ý rồi.
Trần Chính Thanh cũng hiểu ra, Trần Hy Nguyệt hôm nay có chút khác thường.
Thẩm Tư Cảnh là do nàng ta cầu xin.
Trần Hy Hằng là do nàng ta vạch trần.
Ngay cả quần thần cũng hướng về phía nàng ta.
Trông thì giống như là quyết định của Trần Chính Thanh nhưng thực tế đều là do Trần Hy Nguyệt thúc đẩy.
Điều này khiến Trần Chính Thanh là người đứng đầu cảm thấy không vui.
Ông ta không nghĩ đến chuyện sống lại, chỉ cảm thấy Trần Hy Nguyệt can thiệp quá nhiều vào triều chính.
Vì vậy, ông ta hơi nhíu mày: “Hôn nhân đại sự không phải chuyện đùa. Chuyện này, trẫm phải thương lượng với Triệu tướng quân rồi mới định.”
“Nhưng mà Phụ hoàng…”
Trần Hy Nguyệt còn muốn nói gì đó, Trần Chính Thanh đã quát lớn cắt ngang lời nàng ta: “Hoàng nhi! Hôm nay con bàn nhiều quá rồi, cẩn thận lời nói!”
Trần Hy Nguyệt nghiến răng, đè nén sự bất an trong lòng.
Cũng đúng, giờ đây hôn sự của nàng ta và Thẩm Tư Cảnh đã được định sẵn.
Cuộc sống cơ cực kiếp trước với tên què đó đã qua rồi.
Kéo ta vào vũng lầy chỉ là chuyện tiện tay, quá vội vàng ngược lại sẽ tự chuốc họa vào thân.
Vì vậy, nàng ta quỳ xuống, cung kính nói: “Là nhi thần quá mức lỗ mãng, nhi thần có tội.”
9
“Công chúa, nữ tử khi đi phải yếu liễu phù phong, bước nhỏ về phía trước, không nên bước những bước lớn như vậy, người lại sai rồi.”
Quản sự ma ma ở một bên nhìn chằm chằm ta, vẻ mặt như ta không thể cứu chữa.
Ta sờ gót chân sưng lên, than khổ: “Ma ma tốt ơi, bà tha cho ta đi, chân ta đau lắm.”
Bà ấy động đậy mắt, mặt không biểu cảm: “Công chúa, tôn ti có khác, người không cần phải khách sáo với nô tỳ như vậy.”
Sáng sớm giờ Dần, ta đang ở võ trường luyện thương pháp thì bị bà ấy lôi từ võ trường đến Nữ giới đường.
Nghiêm khắc huấn luyện ta chuyện mặc quần áo, ăn cơm, ngồi, đứng, đi.
Mặc quần áo không được tùy tiện phối hợp, phải theo thứ tự ba lớp trong ba lớp ngoài.
Ăn cơm không được để lộ răng, càng không được phát ra tiếng.
Ngồi ghế không được quá hai phần ba ghế.
Đứng lên không được mở rộng hai chân.
Đi không được bước những bước lớn, phải bước nhỏ.
Ta hỏi bà ấy tại sao, bà ấy lại dùng vẻ mặt khinh thường như thể tự hỏi tại sao ta có thể hỏi ra câu hỏi ngốc nghếch như vậy mà trả lời: “Như vậy mới có nam tử thích, sau này gả chồng mới không bị nhà chồng chê bai.”
Ta thấy bà ấy mới ngốc.
Trước khi thân phận nữ nhi bị vạch trần, ta đi trên con đường rộng lớn không cúi đầu, học chính là Chư Tử Bách gia tranh thiên hạ, nghe chính là tiếng tù và biên ải của quân địch kêu, ăn thịt miếng to, uống rượu bát lớn.
Không có ai vì ta mặc sai thứ tự quần áo mà chế giễu ta, cũng không có ai vì ta ăn cơm có vấn đề mà nói ta, càng không có ai vì ta đi đứng vững vàng mà chê ta.
Mọi người đều nói với ta, tương lai ta nhất định sẽ là một nhân vật lưu danh sử sách.
Bây giờ, ta chỉ khôi phục thân phận nữ nhi.
Những vinh quang vốn thuộc về ta sẽ rời xa ta sao?
Chỉ hơn nhau hai lạng thịt, thật sự quan trọng đến vậy sao?
Chỉ vì ta là nữ nên đột nhiên không xứng đáng nữa sao?
Đây là đạo lý gì, thế đạo này chính là như thế giáo huấn nữ tử sao?
Nghĩ đến đây, ta đè nén oán niệm trong lòng, không có chỗ phát tiết.
Đổi lại là trước kia, những người này dưới tay ta sẽ không sống nổi một câu nói.
Nhưng nếu ta dùng võ công học được để đối phó với nữ nhân thì có tính là bản lĩnh gì.
Chung quy cũng chỉ là một người bắt nạt kẻ yếu mà thôi.
Thôi thôi.
Đợi sau này ta lật đổ cung điện này, xem còn ai dám bắt ta học những quy củ vô dụng này nữa.
Nghĩ đến đây.
Ta ngoan ngoãn đi trở về, trước mặt bà ấy lại diễn tập một lần.
10
Tuy ta bị cách chức, binh quyền đều về tay hoàng đế nhưng người chủ trì thực sự vẫn là ta.
Trần Chính Thanh chỉ là người được hưởng lợi từ chế độ trưởng tử kế thừa.
Ông ta không cùng chúng tướng sĩ vào sinh ra tử, chịu đựng mưa gió, càng không cùng họ gặm vỏ cây, đào rau dại.
Chỉ một cái hổ phù, sao có thể so được với mười bảy năm cùng chung hoạn nạn với chúng tướng sĩ của ta?
Những năm này, nếu không phải ta ổn định lòng quân ở biên ải, ông ta căn bản không thể ngồi vững giang sơn này.
Phó tướng đêm qua nhờ người nói với ta, chỉ cần ta nguyện ý, năm mươi vạn đại quân ở biên ải sẽ nghe theo ta.
Ta trả lời hắn, chỉ năm mươi vạn đại quân, muốn nuốt chửng Đại Tề còn hơi miễn cưỡng.
Nếu muốn nắm chắc phần thắng, ta còn cần thêm một số trợ lực.
Đây mới là lý do hiện tại ta đang ẩn mình.
Ta đang chờ.
Chờ một đồng minh.
Chờ một thời cơ.
Chờ kiếp này, tất cả những người nên xuất hiện đều sẽ xuất hiện.
11
Bỗng nhiên.
Một giọng nói kiêu căng vang lên ngoài sảnh.
“Ta không biết những năm nay muội học được cái gì? Sao ngay cả đi cũng không biết?”
Ta nhìn ra ngoài.
Trần Hy Nguyệt đang đứng ở hành lang, sau lưng là một đám quý nữ, cười rất vui vẻ.
Ta mím môi không nói gì.
Trần Hy Nguyệt bước qua ngưỡng cửa, đi vào trong phòng.
Nàng liếc ta một cái, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Ta nhớ ra hiện tại trên người mình đang mặc trang phục nữ.
Tròng mắt nàng ta đảo một vòng, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu: “Muội sinh ra đã đẹp như vậy, không biết trước kia ở trong quân doanh có từng xảy ra chuyện vượt quá giới hạn với nam tử khác hay không? E là, đã sớm không còn trong sạch nữa rồi.”
Nói xong, cùng với mấy vị quý nữ che miệng cười trộm.
Ta nhíu mày, càng thêm thất vọng về nàng ta.
Trần Hy Nguyệt như được tái sinh, lại như không được tái sinh.
Ông trời ban cho nàng ta một cuộc sống mới nhưng nàng ta lại không mọc ra được một bộ não mới.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, trong mắt nàng ta vẫn chỉ có sự ganh đua và hậu cung của nam nhân.
Người này.
Không cứu được rồi.
Ta không muốn đôi co với nàng ta.
Vì vậy ta vòng qua nàng, tiếp tục luyện đi đứng.
Nàng thấy ta không để ý đến mình, lại chạy đến trước mặt ta.
“Trần Hy Hằng! Ngươi dám phớt lờ ta?”
Ta bị nàng kéo tay áo.
Chỉ đành bất đắc dĩ nhìn nàng.
“Ngươi muốn ta nói gì?”
Mặt nàng ta đỏ bừng.
Lời nói như bị mắc kẹt ở cổ họng.
Hôm nay nàng vốn định xem ta làm trò hề, chế giễu ta một phen, rồi xem biểu cảm tức giận của ta để trút giận kiếp trước.
Không ngờ, ta lại không có chút tức giận nào.
Nàng ta liền sốt ruột.
“Ngươi ngay cả cầm kỳ thi họa cũng không biết, mười bảy tuổi rồi còn ở trong Nữ giới đường học đi đứng, ngươi không thấy mất mặt sao?”
Ta “Ồ” một tiếng, nhướng mắt lên: “Đúng vậy, mất mặt quá đi mất. Chuyện lớn như vậy mà không làm cho mọi người đều biết thì sao mà được? Hay là ngươi ra cổng thành cầm loa lớn hét lên một tiếng đi? Hay là chúng ta đi thắp hương, nói cho tổ tiên của chúng ta biết? Thực sự không được thì giết ta để trút giận đi?”
Trần Hy Nguyệt bị lời ta nói làm cho nghẹn họng.
Những quý nữ phía sau không nhịn được cười thành tiếng.
Nàng ta càng tức giận hơn: “Đầy miệng lời thô tục, không xứng đáng bước vào chốn thanh cao!”
Vì vậy giơ tay lên định đánh ta.
Ta đứng im không nhúc nhích, giọng lạnh lùng: “Vừa khéo ta mới luyện đi đứng, gót chân bị mài đến nỗi nổi một cái mụn nước to, trong lòng có lửa không có chỗ trút. Nếu ngươi thực sự muốn bị đánh, cứ việc động vào ta thử xem.
“Nhưng ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ. Ta da dày thịt thô, ngươi đánh ta cũng giống như gãi ngứa vậy. Nhưng nếu ta tát ngươi một cái, ta ước tính ngươi phải nằm liệt giường ba tháng.”
Trần Hy Nguyệt tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng: “Ngươi…”