TRỌNG SINH, NHÀ VẪN CHỈ CÓ 1 SUẤT THI ĐẠI HỌC - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:08:18
mặc kệ hai họ, chỉ sang với bố: "Bố, con thi xong !"
Bố căng thẳng hỏi: "Thi thế nào con?"
ưỡn ngực, lớn tiếng : "Con thi !"
Phần lớn các câu hỏi đều đơn giản, khi thi xong con cảm thấy tự tin.
Bố thở phào nhẹ nhõm, : "Thế thì , quá ! Nhà họ Vương chúng tổ tiên thắp hương tích phúc, cũng sắp đỗ Đại học !"
Mẹ trợn mắt một cái, một lát , lạnh lùng : "Thi cũng vô dụng, con cụt hứng, nhà chúng chu cấp nổi cho con!"
Kiếp thể chu cấp cho Lâm Kiều, bây giờ chu cấp nổi cho ?
gì, chỉ sang bố.
Bố nhíu mày, lên tiếng: "Bà cái gì đấy! Nếu con bé mà thi đỗ đại học, sẽ là sinh viên đại học đầu tiên của nhà họ Vương chúng , dù đập nồi bán sắt cũng chu cấp!"
Mẹ chống nạnh dậy, trừng mắt : "Lấy gì mà chu cấp? Ông sức khỏe , ở nhà máy cũng nổi nữa , ban đầu còn trông cậy nó sẽ thế chỗ ông để nuôi cả gia đình! Nó thì , đòi thi đại học gì! Cái đó thì ích gì, mà bằng bát cơm sắt! Cả nhà bốn miệng ăn, chẳng lẽ thắt lưng buộc bụng đến c.h.ế.t đói ?"
Nói xong, bà chạy đến mặt , giọng điệu độc địa : "Nói cho Vương Tĩnh , nhà chúng chu cấp nổi cho con, đây chính là của con! Mẹ khuyên con sớm nghĩ thông suốt , thế chỗ bố con !"
Nhìn vẻ mặt vặn vẹo độc ác của , hề chút sợ hãi nào.
Kiếp , luôn năng nhẹ nhàng, dùng viên đạn bọc đường bọc lấy ác ý, từng chút một đẩy vực sâu tuyệt vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-nha-van-chi-co-1-suat-thi-dai-hoc/chuong-8.html.]
Còn kiếp , thấu sự giả dối của bà , bà thể kiểm soát nữa.
Bởi vì bất lực, nên bà mới gay gắt như !
Điều chỉ cho thấy bà hết cách với !
Bố chọc tức đến ho sặc sụa, vội vàng đỡ ông xuống một bên.
"Mẹ, con thấy học toán , nên mới hiểu rõ." châm chọc .
Mẹ : "...Con dám cãi lời ?"
khẽ mỉm , : "Con học toán giỏi, để con tính cho nhé."
"Nhà chúng bốn , hai công nhân biên chế, đây là cuộc sống . Bên ngoài đầy một công nhân nuôi bốn năm miệng ăn đấy! Mẹ đừng với con là nhà tiền tiết kiệm nhé, nếu thì con hỏi, tiền hết ?"
Không đợi trả lời, tiếp tục : "Con học đại học, chỉ cần chuẩn học phí năm đầu, còn tiền sinh hoạt phí và các chi phí , con sẽ cố gắng giành học bổng để tự lo liệu. Bây giờ Lâm Kiều cũng trưởng thành , cũng nên chứ! Nói thẳng một chút, nhà chúng nuôi cô lâu như , cầu cô báo đáp, nhưng một lớn như cô , chẳng lẽ còn ở nhà ăn bám mãi ?"
Mấy nhà hàng xóm xung quanh, ít thể cho con cái học đến cấp ba.
Rất nhiều đứa mười lăm mười sáu tuổi nghiệp trường nghề là ngoài tìm việc .
Nhà chúng thể chu cấp cho cả và Lâm Kiều đều học đến cấp ba, cũng xem như là điều kiện .
Nói xong, chĩa mũi dùi về phía Lâm Kiều, giọng lạnh tanh:
"Cô ngoài mà xem, ai như cô chỉ thích hưởng thụ mà ghét lao động, sợ việc nặng nhọc chứ? Cô ký sinh trùng thì thôi, ngoài tìm đại một gã nào đó mà gả ! Ra mà phá hoại nhà khác ! Nếu còn ở nhà , cô , đóng tiền sinh hoạt phí, nếu nhà họ Vương chứa cô !"
Lột trần sự thật, tức đến run rẩy cả , mắng:
"Vương Tĩnh! Con cái gì bậy bạ thế! Con lấy tư cách gì mà đuổi Kiều Kiều !? Cái nhà còn đến lượt con chủ ! Mẹ mới là của con!"
lạnh: "Mẹ là của con thì đúng , nhưng cũng đừng coi đều là đồ ngốc chứ! Đã tiện hôm nay rõ hết , chúng cũng cho rành mạch , sắp xếp xong con và bố , Lâm Kiều thì gì? Chẳng lẽ cứ ở nhà ăn bám mãi ! Nhà họ Vương chúng con nợ cô , chúng con chỉ ơn chứ oán với cô ! Cô rốt cuộc bám riết ở nhà đến bao giờ!"