Trọng Sinh Thái Tử Phi
Chương 1
1.
Khi nghe thái y chẩn đoán ta đã mang thai, ta nằm trên giường, nhất thời hoảng hốt. Tự hỏi liệu ta thật sự đã trọng sinh?
Bỗng nhiên có người nhào đến bên tay ta, gào khóc hối hận:
“Bảo Ý, là ta không tốt, không thể bảo vệ muội cho tốt, muội đánh ta đi, đừng buồn bực trong lòng, kẻo động thai khí.”
Ta còn chưa thích nghi với thân thể ấm áp này, chỉ có thể xoay tròng mắt, nhìn chằm chằm vào ả, biểu tỷ của ta, Liễu Thư Uyển.
” Độc phụ… ”
Ta mở miệng, giọng nói khàn đặc như nuốt phải một nắm cát. Có lẽ vì ánh mắt đầy căm hận của ta quá đáng sợ, phu quân của ta, Thái tử Tống Đàn sợ ta sẽ động thủ đả thương người, nên sai người dìu biểu tỷ ra xa.
Tống Đàn ngồi bên cạnh, vén chăn, trách móc ta:
“Sao đi đứng bình thường mà cũng ngã được? Ta biết tính nàng nghịch ngợm hiếu động, nhưng giờ đây cũng sắp làm mẹ rồi, sau này cần phải cẩn thận hơn.”
Mưu hại con nối dõi hoàng tộc là tử tội, nhưng Tống Đàn chỉ dùng vài ba lời nói đã che đậy chuyện này.
Hắn nhìn ta, vẻ mặt dịu dàng, từng nét mày, ánh mắt đều chứa đựng nhu tình.
Dưới bầu trời này, ai ai cũng khen ngợi hắn hết lòng sủng ái thái tử phi, nhưng lại không biết rằng bên dưới vẻ ngoài đẹp đẽ xuất chúng kia là một trái tim sắt đá.
Ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên, kiếp trước sau khi ta chết, ban ngày hắn quỳ gối trước quan tài của ta, rơi lệ, nhưng khi không có ai, hắn lại đè Liễu Thư Uyển lên án thờ và mây mưa với ả.
… Ta hận không thể lập tức lột bỏ lớp da giả dối của hắn!
Chẳng phải hắn yêu Liễu Thư Uyển, yêu đến mức không tiếc gì mà sẵn sàng ra tay sát hại ta sao??
Vậy thì ta sẽ thành toàn cho họ, cho đôi uyên ương vô liêm sỉ này.
Ta muốn họ yêu nhau say đắm, sau đó – muốn sống không được, muốn chết không xong.
Liễu Thư Uyển đứng ở góc, liếc nhìn ta đầy khiêu khích.
Ta ngã thế nào, ả rõ hơn ai hết.
Và chúng ta đều biết, Tống Đàn không thể vì ta mà làm tổn thương ả.
Kiếp trước ta hồ đồ, làm ầm ĩ chuyện này đến trước mặt Hoàng Thượng.
Hoàng thượng tuy giáng tội Liễu Thư Uyển, nhưng vì ta không đưa ra được bằng chứng, nên trong lòng cũng cho rằng ta ngang ngược.
Thêm vào đó, Liễu Thư Uyển chủ động xin đi cầu phúc cho ta ở núi Linh Sơn, ba quỳ chín lạy, nhận đủ danh thơm tiếng tốt.
Cuối cùng, chỉ có ta mang tiếng ghen tuông vô lý.
Ta từ từ nắm chặt tay, nhìn Liễu Thư Uyển đang trốn sau Tống Đàn, lén lút nhìn ta, cười thầm đắc ý.
2.
Năm ta mười hai tuổi, cha của Liễu Thư Uyển bị bọn cướp ngựa giết chết.
Liễu gia mất đi trụ cột, chỉ còn hai mẫu tử nương tựa vào nhau, họ đến tìm mẫu thân ta.
Sau khi mẫu thân ta qua đời, hai mẫu tử họ vẫn sống trong phủ của ta.
So với một tiểu thư kiêu ngạo như ta, Liễu Thư Uyển quả thật đúng như lời Tống Đàn, ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến người ta thương yêu.
Khi phụ thân ta muốn mua y phục mới cho ả, ả nói rằng quá lãng phí, cứng đầu từ chối, nhưng lại lén lút mặc chiếc váy mà ta không nỡ mặc.
Đó là chiếc váy mẫu thân ta tự tay may cho ta, mẫu thân đã mất từ rất lâu, vì vậy mỗi khi nhớ bà ấy, ta sẽ ôm chiếc váy và nói chuyện.
Như thể, mẫu thân vẫn ở bên ta.
Liễu Thư Uyển rõ ràng biết, chiếc váy đó quý giá với ta nhường nào, nhưng ả ta vẫn lén lút mặc nó, cố ý té ngã, làm hỏng hoa mai mà mẫu thân thêu trên váy.
Ngày đó, ta cực kỳ giận dữ, chỉ vào mũi ả, mắng ả là kẻ trộm.
Khi phụ thân về nhà, ta khóc lóc tố cáo, chỉ mong được phụ thân ôm ấp an ủi.
Liễu Thư Uyển quỳ gối xuống đất, cầu xin ta đừng đuổi ả đi, bảo rằng ả ta chỉ cảm thấy chiếc váy đó rất đẹp, chỉ muốn mặc thử một lần.
Đầu tóc ả rối bù, khóe miệng đầy máu, mặt mũi xám xịt, như thể bị người ta đánh đập hành hạ.
Rõ ràng, ta không làm gì cả!
Phụ thân ở trước mặt mọi người, cho ta một cái tát vào mặt, mắng chửi ta không có giáo dục, tất cả đều vì mẫu thân đã nuông chiều ta quá mức.
Ngay cả Tống Đàn cũng xót thương Liễu Thư Uyển, đưa khăn tay của hắn cho ả lau nước mắt.
Tống Đàn là người ưa sạch sẽ, khăn tay của hắn, ngay cả ta cũng chưa từng được dùng qua.
Từ ngày đó, ta mới biết, phụ thân ta đã yêu a di, mẫu thân của Liễu Thư Uyển.
Còn Tống Đàn, chàng thiếu niên năm xưa cầm kẹo hồ lô, đợi ta nửa ngày trong tuyết lớn, chỉ mong ta hết giận và nhìn hắn, cuối cùng cũng đem trái tim dâng cho người khác.
Chỉ đáng tiếc cho ta lúc ấy không biết nhìn người, giữ khư khư tình yêu thời thơ ấu, đến chết cũng không buông tay.
Làm liên lụy đến con trai, rơi vào cảnh tan xương nát thịt.
3.
Sau khi trọng sinh, ta đã tĩnh dưỡng trên giường suốt nửa tháng, không bước ra khỏi cửa lớn, thậm chí đến cả Tống Đàn cũng nhận ra sự bất thường của ta.
Với tính cách trước đây của ta, nhất định sẽ lợi dụng đứa trẻ để huyên nào, mời hắn qua, ầm ĩ một trận.
Nhưng giờ đây, khi nghĩ đến Tống Đàn, ta chỉ hận không thể quay lại thời điểm trước khi gả cho hắn.
Đáng tiếc, ta muốn trốn tránh hắn, nhưng hắn lại cố tình đến tìm ta.
Vừa bước vào cửa, Tống Đàn đã ân cần hỏi han ta.
Ta biết rõ mục đích của hắn khi đến đây, trong lòng cười lạnh.
Kiếp trước, vào thời điểm này, hắn và Liễu Thư Uyển đã lén lút ăn trái cấm.
Lần này đến tìm ta, sự quan tâm của hắn là giả, mục đích chính là muốn ta gật đầu đồng ý cho Liễu Thư Uyển một danh phận.
Kiếp trước, ta ghen tuông mù quáng, lời nói không suy nghĩ.
Dùng cái chết để uy hiếp Tống Đàn mới khiến hắn nhượng bộ, nhưng cũng đồng thời làm cho danh tiếng của ta trở nên tồi tệ, khiến mọi người đều chán ghét ta.
Lần này hắn lại đề cập đến chuyện này, ta cầm chén trà, trầm ngâm hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu nói:
“Bảo Ý sớm biết…… chúng ta cuối cùng sẽ đi đến bước này, lời thề ước thuở thiếu thời, làm sao có thể để trong lòng được?”
Vừa dứt lời, nước mắt ta đã rơi vào chén trà, gợn sóng lăn tăn.
Tống Đàn nghe vậy, sững người, hiển nhiên cũng nhớ lại, thuở thiếu thời hắn đã kéo tay ta thề non hẹn biển, nói cả đời chỉ yêu mình ta.
Lời thề định, tín nghĩa chân thành.
Ánh mắt hắn dao động, có lẽ có chút thương xót cho ta.
Nhưng ta biết, trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng cho Liễu Thư Uyển, hắn tuyệt đối sẽ không vì ta mà làm tổn thương ả.
Trước khi hắn kịp khuyên ta, ta khẽ thở dài, mở lời trước hắn, nhân cơ hội đưa ra một vài yêu cầu. Ta nói:
“Bảo Ý có thể đồng ý, nhưng …”
“Hôn sự của điện hạ và thiếp thân, là do Thánh Thượng ban ân.”
“Hiện giờ Bảo Ý vừa mới mang thai, điện hạ lại công khai muốn cho biểu tỷ một danh phận, quả thực là khiến thánh thượng khó xử.”
“Tình cảm của Bảo Ý, điện hạ có thể không quan tâm, nhưng tâm ý của thánh thượng, điện hạ tuyệt đối không thể không xem trọng …”
Vừa nghe ta nói vậy, Tống Đàn quả nhiên nhíu mày suy tư.
Hôn ước của ta và Tống Đàn là do mẫu thân ta đổi lấy bằng mạng sống.
Mẫu thân ta đã đỡ thay Hoàng Hậu một mũi tên độc, đổi lấy sự thương xót của Hoàng Hậu, bà nói sẽ thay mẫu thân chăm sóc ta cả đời.
Hoàng thượng từng nói, ta sẽ là thái tử phi tương lai.
Vì vậy, vào thời điểm đó, mặc dù Tống Đàn đã yêu Liễu Thư Uyển, nhưng vẫn chủ động đính hôn với ta, thuận lợi giành được vị trí thái tử.
Vị trí mà hắn vô cùng coi trọng, tuyệt đối sẽ không để một nữ nhân phá hỏng.
Tống Đàn thấy ta khóc thương tâm, nghĩ rằng dù ta bị ức hiếp nhưng vẫn suy nghĩ cho hắn, khen ta sắp làm mẹ lại trở nên hiểu chuyện hơn trước.
Ta cất giấu ánh mắt sắc bén, cười nói: “Phu vi thê cương (*), thiếp thân sớm muộn gì cũng phải như vậy.”
(*): Phu vi thê cương: nằm trong Tam cương ngũ thường của Nho giáo, ý nói vợ phải tuyệt đối nghe theo chồng.