Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Trọng Sinh Trở Về, Mẫu Tử Các Ngươi Hãy Chuẩn Bị Trả Giá - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-19 21:43:03

Tam hoàng tử ấp úng , buông tay . Giọng Hoàng đế vẫn nghiêm lạnh: “Mẫu phi ngươi từng nửa lời về ngươi. Nàng nuôi dưỡng ngươi ba năm, ghi tên ngươi danh nghĩa, mà ngươi gọi nàng là Ôn nương nương? Ngươi cho rằng nàng đang vu hãm ngươi?”

Tiếng ngài càng lúc càng lạnh, cuối cùng ném tràng hạt trong tay thẳng .

Tam hoàng tử quỳ đất đáp. Bên cạnh , một cung nữ mấy nổi bật ngẩng đầu, quỳ bò lên hai bước: “Xin bệ hạ thứ tội. Điện hạ vì quá tưởng niệm cố mẫu, nên đôi phần vô lễ với Ôn phi nương nương. Cũng là lẽ thường của kẻ con mà thôi.”

“Nếu điện hạ phần lời lẽ xúc động, cũng là bởi ghi nhớ ân tình sinh mẫu, chứ tuyệt đối quên nghĩa dưỡng dục của mẫu phi.”

Nàng , tổn thương và bất kính đối với — chẳng qua là vì lòng tưởng nhớ mẫu khuất.

Ta ngẩng đầu nàng, nàng cũng dõng dạc đối diện . Đời khi sảy thai, hết hầu bên cạnh Phù Hựu, duy chỉ nàng là kẻ quét dọn tam đẳng, chẳng đáng để mắt, nên đuổi.

Xem , tiểu cô để , chính là nha đầu . Ả đoán sẽ đổi tùy tùng bên cạnh Phù Hựu, nên cố ý giấu ở một vị trí ai để tâm.

Sắc mặt Hoàng đế dịu nhiều. Ngài thích kẻ vô tình bạc nghĩa, nhưng nếu là vì tưởng nhớ sinh mẫu mà sinh oán trách với dưỡng mẫu, thì ngài thể chấp nhận — đó là điều ngài xem là “trọng tình trọng nghĩa”.

Ngài buông tay , dịu giọng : “Hài tử lớn , vài việc để trong lòng cũng là lẽ thường. Ôn Ý, chớ để tâm quá.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

“Thần tuân chỉ.” Ta mỉm đáp.

3

Từ khi xử lý nô tỳ bên cạnh , Phù Hựu quả thực an phận một đoạn thời gian, còn dám đến quấy nhiễu nữa.

Tới khi thai tám tháng, mẫu cho tiến cung.

Từ kiếp nhập cung đến lúc tân đế hạ chỉ bồi táng, từng dịp gặp mẫu một . Nay trông thấy , trong lòng chua xót khôn tả.

Mẫu Oanh Hồng đỡ , tay khẽ xoa bụng nhô cao, khóe mắt ửng đỏ, miệng thì ngừng lẩm bẩm:

"Phật tổ phù hộ, nguyện là hoàng tử, nguyện là hoàng tử..."

Người cạnh , giọng đầy khuyên răn:

"Tuy công chúa cũng là điều , nhưng nuôi dưng sánh với con ruột ? Tam hoàng tử dù cũng cách con một tầng m.á.u mủ, vẫn là hoàng tử của chính thì hơn."

Tiểu cô – Tống Như Cẩm – vốn là thứ nữ của tổ phụ , ả và phụ chỉ là cùng cha khác . Đại bá mới là của tiểu cô.

Tổ phụ sủng diệt thê, từng lập trưởng tử dòng thứ gia chủ. Sau nhờ mấy vị trưởng bối cùng nhà đẻ của tổ mẫu ngăn , mới thôi.

Song tổ phụ vẫn để gần nửa gia sản cho đại bá. Sau khi ông mất, còn cho phân gia. Đến khi tiểu cô sinh hoàng tử, phong Quý phi, dòng phụ trong tộc càng thêm chật vật.

Mẫu dùng khăn tay chấm nước mắt:

"Nếu như , phụ con nỡ gả con cung từ lúc mới mười bốn tuổi? Việc lớn trong nhà đều chờ đại bá con gật đầu, trưởng bối mới chịu thuận theo. Làm gia chủ mà chẳng bằng tiểu nhị ngoài phố."

Người khẽ thở dài, ánh mắt hiện nét vui mừng:

" nay con là phi tử, mang long thai, trong nhà dễ thở hơn nhiều. Vài ngày , con cãi cọ với con cháu nhà đại bá, mà đám chịu về phía nó. Chuyện đặt năm xưa, lôi quỳ tổ đường từ lâu ."

Ta ghé sát bên tai mẫu , khẽ :

"Mẫu , tiểu cô... chết."

Oanh Hồng lập tức che miệng mẫu , kinh hãi trừng lớn mắt. Hồi lâu mới ôm ngực, giọng run rẩy:

"Chưa chết? Không thể nào... Chính mắt phụ và đại bá con trông thấy mà."

"Người con ”, bình thản mẫu , "chuyện , đại bá nhất định . Chỗ dựa của ông là tổ phụ và tiểu cô. Sau khi tổ phụ mất, đại bá từng lúc dám ngẩng đầu. khi tiểu cô nhập cung phi, ông trở nên ngang ngược. Nàng chết, ông chẳng hề lộ vẻ thương tâm, cũng thu liễm chút nào..."

Mẫu trầm ngâm một lúc khẽ gật đầu:

"Ta sẽ nhắn với phụ con."

Phụ tuy chỉ là tứ phẩm văn quan, nhưng Tống gia trụ vững nơi kinh thành suốt trăm năm. Tổ mẫu là nữ nhi của phủ Tuyên Đức Hầu. Mà tiểu cô... giả c.h.ế.t cũng chẳng khéo léo gì, chỉ là ai ngờ mà thôi.

Chỉ một tháng , nhận thư hồi âm từ phụ .

Nét chữ ngoáy vội, lộ rõ cơn giận. Trên thư chỉ đúng một câu:

“Tiểu cô mang thai .”

4

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-tro-ve-mau-tu-cac-nguoi-hay-chuan-bi-tra-gia/chuong-2.html.]

Lúc nhận thư, Oanh Hồng đang bóp chân cho . Ta bất giác bật dậy, nàng giật nảy, hoảng loạn :

"Tiểu chủ, sắp đến kỳ sinh , chớ động mạnh như ..."

Tay siết chặt tờ thư, tim đập như trống trận.

Kiếp , chỉ nghĩ tiểu cô vì chán ghét khuôn phép hậu cung nên giả c.h.ế.t xuất cung. Nào ngờ… ả giả c.h.ế.t để tư tình trốn với khác.

Nếu chỉ là vi hành, lẽ Hoàng thượng còn thể tha cho Tống gia. nếu là tư tình trốn cung, thì… chỉ Tam hoàng tử nghi huyết thống, ngay cả đứa bé trong bụng … cũng sẽ liên lụy.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Oanh Hồng, run rẩy.

"Oanh Hồng…" Giọng khản đặc, thở dồn dập:

"Ta... hình như... sắp sinh …"

Ta chuyển sớm.

Tiếng ma ma hối hả văng vẳng bên tai, thể quặn đau tưởng như tan nát. Giữa cơn đau, trong đầu chỉ một ý nghĩ:

Nếu chuyện của tiểu cô bại lộ, thì việc sinh sớm… cũng sẽ trở thành chứng cứ để Hoàng đế nghi ngờ .

Thật nực . Giờ đây, bảo vệ Tống Như Cẩm, mong ả đừng phát hiện.

Trời sáng hẳn, sinh hạ một hoàng tử.

Tiếng sảng khoái của Hoàng đế vang vọng cả nội điện, hân hoan từng thấy.

Ta giường, mắt đứa bé đang say ngủ trong tã lót, tay siết chặt chăn gấm.

Tống Như Cẩm... từ nay... tuyệt đối thể để ả trở nữa.

 

5

Ta cố ý sai dâng lên hoàng đế một phong gia thư — là thư tiểu gửi cho , nhưng ngự tiền chặn .

Tiểu Tống Ôn Dao năm nay mới bảy tuổi, thư chỉ vài chuyện mới mẻ trong kinh thành và lời nhớ nhung đối với .

Hoàng thượng triệu kiến, cũng nổi giận, trái còn mang vài phần tiếu ý nơi khóe mắt:

"Muội của ái phi cũng thật lanh lợi, dám giấu thư trong tấu chương của phụ nàng."

Ta vội quỳ xuống, thưa:

"Tiểu ngu dại, từ nhỏ phụ mẫu cưng chiều, hiểu chuyện cung cấm."

Hoàng thượng đưa thư cho , nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của trẻ con, chỉ một câu là mấu chốt.

Ta khẽ bật , Hoàng thượng ngẩng đầu, hỏi:

"Sao vui vẻ đến ?"

Ta chỉ thư, như vô tình đáp:

"Tiểu , hôm sinh thần nàng, ái nữ út nhà Tuyên Đức Hầu tặng cho một chuyến xem bói. Kết quả đoán rằng cả hai năm nay vận khí đều , khiến nàng giận đến hai ngày thèm trò chuyện với ai."

Ta dừng một chút tiếp:

"Còn hôm phát cháo cứu tế, bụng lớn giả mạo tiểu cô, nhận ngay. Giờ còn đang khoe khoang đây ."

Hoàng thượng đặt tấu chương xuống, khẽ :

 

"Tình cảm tỷ các nàng cũng thật ."

"Huynh tỷ vốn là như thế. Khi còn ở bên thì oán trách đủ điều, đến lúc chia xa nhớ mãi thôi."

Hoàng thượng gật đầu:

"Nếu hoàng gia cũng nghĩ như thì mấy."

Loading...