Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Trọng Sinh Trở Về, Ta Trở Thành Thẩm Thẩm Của Trượng Phu - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:02:52

Giữa tiếng gào thê lương của Phó đại phu nhân, Phó Dự lạnh lùng tiến đến, túm cổ áo , một lời thừa, kéo lôi xềnh xệch.

Hắn nhanh đến độ xách lên như xách một con mèo, suýt nữa thì bay theo gió.

Khó chịu vô cùng, rên lên một tiếng:

“Phó Dự! Chàng chậm một chút! Thiếp theo kịp!”

Vừa dứt lời, bỗng khựng .

Ta kịp dừng, đầu "rầm" một cái đập thẳng lưng , đau đến ứa nước mắt, ôm trán thụp xuống đất.

Phó Dự chằm chằm, thong thả xổm xuống, chống tay mặt .

“Từ Chiêu Chiêu.”

“Khi nãy vẫn luôn lưng nàng. Cớ nàng chẳng lấy một ?”

“Nếu nàng thật sự thấy ấm ức, vì ? Trong lòng nàng đang nghĩ điều gì?”

Giọng trầm thấp, từng chữ đều lạnh như sương gió, mang theo hàn khí khiến sống lưng lạnh toát:

“Nàng đang chờ hiểu lầm nàng, để thừa cơ bắt hưu thư, ?”

Ta giật ngẩng đầu, mắt tròn xoe.

Hắn… ?

Chẳng lẽ thật sự là Diêm Vương chuyển thế, thể thấu lòng ?

Phó Dự hờ hững liếc mắt, dường như rõ suy nghĩ trong lòng , thong thả mở miệng, coi như “giải thích”:

“Ta cai quản Ngục Hình, tội phạm từng gặp, kẻ nào chẳng đầy bụng tính toán hiểm độc? So với chúng, tâm tư của nàng, còn kém xa trăm .”

“Có tội , chỉ cần một ánh mắt là .”

“Đừng giở trò nữa. Khi nãy, trong đầu nàng quả thật nghĩ đến chuyện hòa ly, đúng ?”

Ta nuốt nước bọt, lặng lẽ sắc mặt … tuy chút đáng sợ, nhưng lạ , hề thấy sợ.

Thậm chí còn to gan mở miệng:

“Thiếp thật nhé… đừng g.i.ế.c ?”

Cái kiểu bóp cổ của , tay là tay, g.i.ế.c từng cần báo nửa lời.

Phó Dự chọc tức đến bật , rõ ràng giận đến nghiến răng mà vẫn cố đè nén, kiên nhẫn hỏi :

“Vì hòa ly?”

“Ta đối với nàng đủ ?”

Ta vội vàng lắc đầu.

Tốt lắm .

Vai rộng eo thon, chân dài, sinh lực mạnh.

Thật sự là đến thể chê .

Phó Dự nheo mắt, ánh như đang thẩm vấn phạm nhân:

“Đã đối với nàng như , vì nàng vẫn dám tranh? Trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện lui?”

Ta… đáp thế nào.

Không tranh.

Chỉ là… kiếp từng tranh, tranh đến tan xương nát thịt, cuối cùng vẫn thua trắng tay.

Cho nên kiếp , tình nguyện lui một bước giữ , còn hơn liều lĩnh giành lấy mất tất cả.

những lời , chẳng để hiểu.

Không tranh.

Mà là… tranh mãi cũng chẳng từng thắng .

Kiếp quá nhiều, mỏi mòn níu giữ, kết cục chỉ đổi một đầy thương tích.

Thế nên kiếp , chỉ mong thể bình an mà sống.

Những thứ khác, thể buông thì buông.

Giữ mạng sống, mới là quan trọng nhất.

Phó Dự đưa tay nâng cằm , ánh mắt sáng rực, giọng trầm trầm mang theo áp lực đè nén:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập tại kênh youtube 'Mèo Kam Mập Audio' để nghe audio nhé~

“Nàng tưởng tranh giành, thì thiên hạ sẽ cho rằng nàng hiền lương, kính trọng nàng thêm mấy phần ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-tro-ve-ta-tro-thanh-tham-tham-cua-truong-phu/chuong-8.html.]

“Họ sẽ chỉ thấy nàng yếu đuối, dễ ức hiếp.”

“Rồi sẽ thừa cơ lấn tới, ép nàng đến cạn máu, nuốt xương.”

“Từ Chiêu Chiêu, nàng là cáo mệnh phu nhân, là chính thê mà – Phó Dự – dùng nửa mạng sống để cưới về.”

“Dù nàng g.i.ế.c phóng hỏa, cũng thể vì nàng mà gánh lấy tất cả. Nàng còn sợ cái gì?”

Hắn khẽ thở dài, tay bóp nhẹ hai bên má , ép ngẩng lên đối diện.

Rồi nghiêng sát , giọng thấp xuống, thở nóng rực phả bên tai:

“Phu nhân, tranh giùm một .”

“Đừng để mỗi vung đao g.i.ế.c ngoài , trong lòng còn thấp thỏm xem ai ở nhà đang bắt nạt nàng .”

Ta Phó Dự, hiểu trong lòng như ai bóp nghẹn.

Theo bản năng đưa tay che ngực.

Đừng đập nữa…

Lỡ chỉ đang dỗ dành ngươi thì ?

Thế gian chuyện tháng ngày bên ai cũng như ?

Phó Túc dạy nhẫn.

Phó Dự dạy tranh.

Hôm , Phó Dự vội vã trở về, công vụ còn xử lý xong.

Sau khi đưa về viện, liền hấp tấp xoay rời . Trước khi bước qua ngưỡng cửa, vẫn quên lạnh giọng căn dặn:

“Trong viện , nếu phu nhân còn tay xử lý đám yêu ma quỷ quái , thì bổn quan sẽ tự động thủ.”

Ta giật , lập tức sai mang bạc , giải tán sạch sẽ đám trong viện.

Nếu để tay, tám phần những kẻ đó đều khó mạng.

Phó Túc khi chịu đả kích, ngã bệnh nặng. Hắn mê man suốt ba ngày, trong cơn mê vẫn ngừng rơi lệ, gọi tên .

Phó đại phu nhân chỉ qua một đêm tiều tụy thấy rõ, quỳ gối sân viện , nghẹn ngào cầu khẩn:

“Chỉ xin ngươi… thăm Túc nhi một thôi.”

Ta lời nào.

Trong viện, ai dám bàn tán nửa câu, lập tức sai đánh trượng, đuổi thẳng khỏi phủ.

Ta sống một đời, chẳng để tiếp tục kẻ yếu đuối cam chịu.

Từ chuyện , trong phủ đều kính sợ hơn hẳn.

Phó Dự rời phủ ba ngày trở . Đến đêm ngày thứ ba, Cẩm y vệ âm thầm đưa trở về.

Không khí nồng nặc mùi m.á.u tanh, điềm gở hiển hiện khắp nơi.

Hắn vận một hắc y, rõ thương thế.

Ta lảo đảo bước đến gần, chạm liền thấy tay đẫm máu.

Phải thương đến mức nào, mới khiến y phục thấm m.á.u đến nhường ?

Phó Dự bất động đất, thở yếu ớt như sợi tơ mành.

Ta run rẩy vịn vai nha dậy, giọng khàn khàn như mất hồn:

“Lang trung… Mau gọi lang trung!”

Nha ấp úng:

“Tất cả lang trung… đều mời sang đại phòng ạ…”

Phó Túc vẫn dứt cơn sốt cao, những danh y chút tiếng tăm trong kinh đều đại phu nhân đưa về chăm sóc .

Mắt đỏ lên, gần như gào to:

“Thì mà đòi !”

Khi nha định chạy , giữ tay nàng :

“Ta cùng.”

Phó đại phu nhân dễ dàng buông tay? Ta chẳng buồn nhiều lời, dẫn theo hộ viện xông thẳng viện lớn. Mặc kệ bà gào chói tai, vẫn lạnh mặt lệnh, áp giải bộ lang trung cùng trở về.

Vừa xoay chuẩn rời , lưng bỗng vang lên một giọng khản đặc, yếu ớt:

“Chiêu Chiêu…

Nàng đến thăm ?”

Loading...