TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 23
Cập nhật lúc: 2025-07-08 21:46:04
Khương Lê mê man bất tỉnh suốt hai ngày hai đêm, thỉnh thoảng tỉnh dậy đôi , uống thuốc chìm giấc ngủ. Đến đêm thứ ba, cơn sốt cao rốt cuộc cũng chuyển thành sốt nhẹ.
Dương Huệ Nương và Khương Lệnh hề chợp mắt suốt hai ngày, thấy bệnh tình A Lê thuyên giảm, mới yên lòng trở về phòng nghỉ ngơi.
Vào canh ba, tiếng trống vọng từ xa, đúng lúc đêm khuya thanh vắng, một bóng cao lớn nhẹ nhàng nhảy qua bức tường trắng trong sân quán rượu, đẩy cửa phòng Khương Lê.
Khương Lê ngủ yên giấc, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Trong cơn mê man, nàng như rơi một vòng tay ấm áp, hương thơm quen thuộc tựa trúc tựa xạ hương thoang thoảng trong khí.
“A Lê.” Giọng trầm thấp của thiếu niên vang lên trong màn đêm, chất chứa một nỗi thâm tình ai .
Khương Lê quá quen thuộc với giọng của Hoắc Giác, mơ màng mở mắt: “Hoắc Giác?”
“Là .”
Cánh tay ôm lấy nàng dường như siết chặt hơn, giữ nàng chặt trong lòng. Trong đầu óc hỗn độn, Khương Lê nghĩ đến việc tại ở đây, cũng nghĩ đến việc nàng đang mơ . Mà là cây trâm bằng ngọc rơi xuống hồ sen tìm .
Vừa nghĩ đến điều , nàng liền tủi , nước mắt bất chợt trào .
“Hoắc Giác, trâm ngọc tặng mất .” Nàng nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã, giọng buồn bã tủi : “Ta tìm trong hồ sen lâu, nhưng tìm thấy!”
Hoắc Giác ngờ nàng , trong mắt thoáng hiện vẻ bối rối: “Không , mất thì mất thôi, sẽ tìm cho .”
“Không tìm nữa, tìm nữa !” Khương Lê càng nhiều hơn: “Hoắc Giác, tín vật đính ước tặng mất !”
Nước mắt tiểu cô nương từng giọt rơi xuống tay áo , trái tim Hoắc Giác như ai bóp nghẹt.
Đây là đầu tiên thấy Khương Lê , kiếp , khi tịnh cung, Khương Lê lớn cổng cung. Hỏi ép buộc , sẽ báo thù cho .
Năm cung là một mùa đông lạnh giá, ngày Khương Lê tìm , tuyết rơi dày đặc, mây đen giăng kín bầu trời.
Giọt nước mắt hàng mi tiểu cô nương đóng băng, những giọt nước mắt mới tuôn . Nàng lau nước mắt, cố gắng nở một nụ , dùng giọng điệu nhẹ nhàng an ủi .
“Hoắc Giác, dù tịnh , vẫn là nam tử hán đại trượng phu, đừng nản lòng, sẽ chuộc .”
Hoắc Giác nhắm mắt , mỗi khi đêm về, thường nghĩ, nếu ngày hôm đó, tuyệt đối sẽ dùng khuôn mặt lạnh lùng để nàng rời .
Hắn sẽ cúi đầu, khom lưng, từng chút từng chút hôn lên nước mắt mặt nàng.
“A Lê, xin .”
Khương Lê nép trong lòng , đến đầu óc choáng váng, nhưng ngay đó, thể đang run rẩy vì của nàng bỗng khựng . Một giọt nước mắt long lanh ngơ ngác lăn xuống từ hàng mi, rơi một thở nóng bỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-23.html.]
Hơi thở của nóng rực, môi cũng nóng rực. Nhẹ nhàng, trìu mến l.i.ế.m sạch nước mắt mặt nàng.
“Đừng nữa, A Lê.”
Giọng khàn khàn của thiếu niên chìm trong màn đêm tĩnh lặng, đuôi mắt đỏ hoe yêu dị ẩn giấu trong bóng tối. Đầu ngón tay vuốt ve đôi môi khô khốc của nàng, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn xuống.
Đầu lưỡi tiến sâu , tỉ mỉ quét qua môi răng nàng, quấn quýt lấy lưỡi nàng. Như cuồng phong bão táp, như gió xuân mưa phùn. Từng chút từng chút nuốt chửng nàng.
Đầu óc Khương Lê choáng váng, thở dần dần gấp gáp, ngón tay nắm chặt lấy vạt áo Hoắc Giác đến trắng bệch. Hoắc Giác lưu luyến buông môi nàng , chóp mũi chạm mũi nàng, thở nóng bỏng phả khóe môi nàng, nhẹ giọng : “A Lê, hít thở.”
***
Khương Lê tỉnh dậy một buổi chiều hôm . Việc đầu tiên khi tỉnh dậy là hỏi Hoắc Giác đến đêm qua ?
Dương Huệ Nương sờ trán nàng, liền gật đầu : “Mấy ngày nay Hoắc Giác ngày nào cũng đến hai ba , còn cùng A Lệnh sắc thuốc cho con. Haiz, đây là lầm , ngờ đứa nhỏ ngoài lạnh trong nóng, thật là bụng.”
Khương Lê im lặng, hỏi: “Vậy… phòng con ?”
“Nghĩ linh tinh gì .” Dương Huệ Nương liếc Khương Lê: “Đứa nhỏ Hoắc Giác từ đến nay luôn đoan chính giữ lễ, thể tùy tiện xông khuê phòng của con chứ?”
Khương Lê rũ mi mắt xuống, tay vô thức sờ lên môi. Vậy đêm qua, là mơ ?
…
Tiết Chân ba ngày gặp Hoắc Giác, thường ngày chỉ cần đến thư viện, nhất định sẽ đến Trúc lư vấn an cha nàng .
Mấy ngày nay , ở Trúc lư từ sáng đến tối, đều thể “tình cờ gặp” . Hỏi dò cha thì nàng mới Hoắc Giác xin nghỉ.
Hôm nay, Tiết Chân dùng xong bữa sáng, thì thấy tiểu đồng hầu hạ cha nàng lén lút chạy đến báo tin, Hoắc công tử đến.
Tiết Chân vội vàng dậy, tỉ mỉ trang điểm gương đồng, đó tính toán thời gian đến rừng trúc. Vừa đến rừng trúc, liền thấy một bóng cao lớn thẳng tắp từ bên trong.
Tiết Chân trong lòng mừng rỡ, bước lên hành lễ dịu dàng, mỉm : “Hoắc công tử.”
“Tiết cô nương.” Hoắc Giác nhàn nhạt đáp lễ, mí mắt khép hờ.
“Chân nhi mấy ngày gặp Hoắc công tử, cha là Hoắc công tử xin nghỉ, chẳng trong nhà chuyện gì ?”
“Đa tạ cô nương quan tâm, trưởng bối trong nhà bệnh nặng lâu, liền xin nghỉ vài ngày, ở nhà chăm sóc.”