Trọng Sinh Về Năm 1976, Tôi Nhất Định Phải Thay Đổi Số Phận - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:05:01
nhận, nhưng dì kiên quyết :
“Bây giờ mà còn kiên trì sách, thật sự hiếm lắm.”
“ dì luôn tin, sách là chuyện xứng đáng để theo đuổi.”
“Dì mong cháu đừng từ bỏ việc học. Có tiền, cháu mới thể xa mà ràng buộc.”
Thế là, nhặt ve chai, sách, ôn thi — cuộc sống của dần định.
… Lý Tú Phân chịu buông tha cho .
Hôm đó, chuẩn ăn cơm tối, Lý Tú Phân liền thừa lúc ba còn đang trong bếp, xông thẳng tới và hất đổ đĩa thức ăn đang cầm tay.
“Em gái ! Không thích thì em cứ , phí phạm đồ ăn như thế!”
“Em chỗ thịt dùng bao nhiêu phiếu thịt mới đổi ?”
lạnh lùng cô diễn kịch.
Cô ở quán ăn quốc doanh, vơ vét bao nhiêu của ngon vật lạ!
Kiếp , mãi vài năm mới —
Cô còn lén lút bòn rút phần thịt, tích trữ phiếu thịt và phiếu lương thực để bán chui kiếm lời.
Với loại thế , cô tư cách gì để dạy dỗ ?
còn kịp đáp trả, thì ba quát ầm lên .
“Con mụ già đó dạy mày kiểu gì hả? Còn kén cá chọn canh ?”
“Trước giờ mày từng ăn bữa cơm nào ngon thế ? là mụ già đó chiều hư !”
Mẹ từ trong bếp , cũng chẳng buông tha:
“Mày cố tình hất đổ đĩa thức ăn ? Rõ ràng là lòng chuyện trong nhà! là đồ vong ân bội nghĩa, nuôi nổi mày !”
Nghe tới đó, thật sự bật vì tức.
“ tất nhiên từng ăn ngon thế , vì lúc còn ở với ngoại, lương thực trong nhà đều các vét sạch !”
“Vong ân bội nghĩa? Các nuôi mấy ngày? Người nuôi lớn là bà ngoại, mấy kẻ giả nhân giả nghĩa như các !”
Đã thể yên sống chung, thì khỏi cần giả bộ nữa.
dứt khoát bật dậy, cầm bát cơm đầy mặt Lý Tú Phân, dằn mạnh xuống đất.
Choang!
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Cái bát vỡ tan.
Cơm văng tung tóe, vài miếng thịt cô giấu kỹ đáy bát cũng lăn lóc sàn nhà.
mớ hỗn độn đất, khẽ bật lạnh lẽo.
“Lý Tú Phân, chị rơi đồ ăn ? Vậy để rơi thật cho chị xem.”
“ , đừng chọc . Bằng , sẽ khiến chị sống yên !”
Lý Tú Phân tức đến nghẹn họng, mặt mày uất ức tủi.
Cô lập tức sang ba , bộ đáng thương:
“Chú… thím…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nam-1976-toi-nhat-dinh-phai-thay-doi-so-phan/chuong-4.html.]
Ba thấy , liền giơ tay lên định tát .
lùi mà còn tiến lên, ánh mắt dữ dội, sẵn sàng liều đến cùng.
“Ông cứ đánh ! Chỉ cần ông dám đánh một cái, sẽ lập tức chạy thẳng đến đơn vị của ông.”
“Tố cáo ông bỏ rơi con ruột suốt hơn mười năm, còn giả vờ để lừa gạt lãnh đạo!”
“Ông cứ đợi đấy… đợi ngày ông bại danh liệt!”
Tay ba vẫn giơ cao, nhưng câu chặn cứng giữa trung.
Nét mặt ông tái mét, trắng đỏ lẫn lộn.
Một lúc lâu mới nghiến răng, thu tay về, trừng mắt đầy hằn học.
Cuối cùng, ông đánh , mà vung tay hất tung đống bát đũa bàn.
“Được, mày giỏi lắm! nếu mày dám ngoài bô bô cái miệng…”
Ông nghĩ hồi lâu, cũng chẳng nghĩ câu đe dọa nào đủ nặng, chỉ buột miệng một câu:
“Nếu ai hỏi, mày cứ là con của họ hàng xa!”
Vẫn y như kiếp .
Cái phận chối bỏ đó.
, thấy tủi nữa, mà thậm chí còn thấy nhẹ nhõm, phần chờ mong.
“Được thôi. Miễn các gây sự, chẳng ngại phối hợp.”
Nghe như thể đây chẳng hề con họ .
Tạm thời cứ để yên như thế.
Chỉ cần ai cản trở thi đại học, thì chuyện khác tạm thời tính toán.
Ba câu trả lời gọn lỏn đó của nghẹn họng, chỉ lườm một cái bỏ phòng.
Mẹ cũng trừng mắt , hậm hực đầu chạy theo ông .
Thấy chỗ dựa bỏ hết, Lý Tú Phân cũng phần chột , ngập ngừng một lát kiếm cớ khỏi nhà.
Còn thì—
Tâm trạng lên hẳn.
thong thả trở phòng, tìm một chiếc máy cassette cũ kỹ giấu trong góc, ấn nút tạm dừng.
Sau đó, vui vẻ múc một bát cơm, ăn thưởng thức cả mâm đồ ăn mặt, tâm trạng cực kỳ sảng khoái.
Ở thời điểm , máy cassette là thứ hiếm thấy vô cùng.
Chỗ thu ve chai của dì Lan mất lâu mới thu một cái hỏng và mấy linh kiện lặt vặt.
Dì tìm đến một bạn cũ, mất bao công sức mới sửa .
Biết cần, dì hề do dự mà cho mượn ngay.
Lúc nãy, khi bưng đồ ăn , nhận ánh mắt Lý Tú Phân gì đó là lạ, liền thừa cơ mở máy ghi âm.
Không ngờ… thật sự giá trị.
cẩn thận lấy cuộn băng , dùng băng dính dán kín giấu gầm giường.
Bây giờ lúc.