Trọng Sinh Về Những Năm 50: Gả Cho Đội Trưởng, Vả Mặt Tra Nam - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:40:42
“Thu Bình, em xem đứa nhỏ trắng trẻo mũm mĩm, chẳng ruột, là nhận nuôi nó ?”
“Chúng mà nuôi, nó sẽ c.h.ế.t đói ngoài mất!”
Giọng của chồng , một thanh niên trí thức tên Thẩm Kiến Quốc – kéo trở về thực tại.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
trọng sinh, tháng Một năm 1958.
Thẩm Kiến Quốc đang ôm đứa trẻ, chân thành tha thiết khuyên .
Anh chúng mới cưới, nuôi một đứa trẻ cũng xem như tích đức.
Trong thôn ai cũng thấy đứa bé đáng thương, bàn bạc xem nhà nào còn đủ lương thực để tạm thời mang về chăm sóc.
Nghe xong, Thẩm Kiến Quốc vội vàng sốt ruột, trán đầy mồ hôi:
“Nhà mấy cha già, con nhỏ, gánh nặng lắm . với Thu Bình mới cưới, áp lực gì, để chúng nuôi là nhất.”
“Sau về thành phố, còn thể hộ khẩu thành phố cho đứa nhỏ, cho nó một cuộc sống . Thu Bình, em mau gì chứ.”
Vừa , chằm chằm, ánh mắt nóng rực.
chợt nhớ , kiếp cũng y như .
Lúc đó, mới cưới , tình cảm mặn nồng rời nửa bước, gì cũng gật đầu đồng ý.
Thậm chí vì và đứa con nuôi , suốt hai năm từng ngủ chung với .
Về , vì khen là “vợ chồng tiên tiến”, còn nhân lúc sốt mà ép buộc , khiến mang thai.
điều khiến thể ngờ là: những năm thiên tai, thà con ruột của chúng c.h.ế.t đói, cũng chịu bớt khẩu phần ăn của đứa con nuôi.
chỉ than thở vài câu…
Thẩm Kiến Quốc thường với đứa con nuôi:
“Bà ruột con, chỉ là kế thôi. Mà kế thì mấy ai thật lòng đối với con chồng chứ.”
Cũng vì thế mà từ nhỏ, đứa con nuôi căm ghét .
Về , ung thư dày.
Bị Thẩm Kiến Quốc ruồng bỏ, con nuôi thì lạnh lùng vứt hành lý của ngoài trời đang nổi gió lạnh buốt, chẳng chút nương tay mà :
“Người yêu thương thì chính là kẻ thứ ba. Là bà phá hoại cả nửa đời của cha và ! Bà đáng chết!”
nơi nương tựa, lặng lẽ c.h.ế.t trong đêm giao thừa tuyết rơi trắng xóa.
Còn bọn họ thì một nhà ba ấm êm hạnh phúc, nâng ly rượu về phía nơi ngã xuống.
Thẩm Kiến Quốc ôm trong lòng cô tiểu thư tư sản Ngô Mạn Lệ, :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nhung-nam-50-ga-cho-doi-truong-va-mat-tra-nam/chuong-1.html.]
“Anh sớm ngán ngẩm cái mùi phân heo Thu Bình! Giá mà cô c.h.ế.t sớm vài năm, thì ba chúng đoàn tụ từ lâu !”
Hóa đứa con nuôi nhặt , mà là Ngô Mạn Lệ sinh cho .
Vì về thành phố, mới giăng bẫy cưới .
Nghĩ kiếp , trong lồng n.g.ự.c như ngọn lửa đang bùng cháy.
ngoài mặt, vẫn bình tĩnh Thẩm Kiến Quốc – đang tràn đầy mong đợi.
“Đứa trẻ gặp cha còn tệ hơn cả súc sinh, đúng là đáng thương. Anh nuôi thì cứ nuôi .”
Anh thở phào nhẹ nhõm.
“Anh mà! Anh Thu Bình chắc chắn sẽ cùng nuôi đứa trẻ ! Ha ha, đừng tranh nữa, tiểu phúc bảo đưa về nhà!”
Được thôi, cứ mang về nuôi.
cũng xem thử, đứa con trai ... rốt cuộc sẽ mang đến cho bao nhiêu ‘phúc báo’.
Ra khỏi nhà cán bộ thôn, Thẩm Kiến Quốc liền bế đứa bé đến tìm cha .
“Cha, , đứa nhỏ mới sinh một tháng, ruột nó còn, chuyện sữa bột trông cậy hai .”
Kiếp , cũng như để dụ dỗ cha lấy phiếu lương thực đổi sữa bột cho đứa nhỏ.
Anh bảo:
“Đây là việc tích phúc đức, cha cũng sống thọ trăm tuổi.”
Vì thương , cha đưa hết phiếu lương thực, phiếu vải tích cóp bao năm cho .
liên lụy đến họ, nên từng đề nghị dùng bột gạo nấu cháo loãng cho đứa nhỏ ăn.
Thẩm Kiến Quốc xong liền nổi giận:
“Em đúng là chẳng bụng như . Ngô Mạn Lệ cơ hội là mang đồ ngon đến cho con trai chúng đấy!”
Kiếp , lừa, còn thật sự nghĩ rằng tiểu thư tư sản Ngô Mạn Lệ đúng là hào phóng và bụng.
Giờ mới hiểu — bụng, mà là đang chăm chính con ruột của , tất nhiên là dốc hết tâm sức .
Thế nên, là con của Ngô Mạn Lệ, thì để cô nuôi.
Cớ gì nhà kẻ ngu lợi dụng?
“ thấy cũng đúng. cha là mù chữ, cũng chỉ học hết tiểu học, chẳng ai tìm sữa bột . Còn Ngô Mạn Lệ ở khu thanh niên trí thức, kiến thức, điều kiện, phúc để cô hưởng, cô xứng đáng!”
Sắc mặt Thẩm Kiến Quốc đổi ngay, liếc cha , sang , :
“Ngô Mạn Lệ chồng, để cô tìm sữa bột thì tiện !”