Trù Nương A Cẩm - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:38:53
Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y , đang kể thì nước mắt rơi lã chã.
Lòng cũng đau âm ỉ theo từng giọt lệ .
, nhẹ nhàng nắm tay bà, dịu giọng an ủi:
“Phu nhân, khi còn ở thuyền, thấy sống một ngày thể bằng cả năm của khác.”
“Dù thời gian nhiều, nghĩ… chúng cũng nên mừng cho . Vì Thẩm Trân sống từng ngày đều vui vẻ, rực rỡ.”
Thẩm phu nhân liên tục gật đầu, mắt đỏ hoe nhưng môi khẽ cong.
Sau cùng, thỉnh cầu bà cho phép lưu tửu phường, một tiểu học trò.
Đối diện với bức thư để , học nếm rượu, bắt đầu thử nghiệm từng bước.
Bởi vì từng hứa với — món cua ngâm rượu ngon nhất thế gian.
A Cẩm nhất định sẽ .
Chỉ là ngờ, khi chuyên tâm học tập, ngày ngày mong chờ Thẩm Trân về tửu phường…
Lại một vị khách mời mà đến, vượt đường xa tìm tới nơi .
Hắn theo lời hỏi thăm của trong phố, tìm tới tận tửu phường…
Lúc Bùi Niệm Chi bước , đang mặc y phục của học việc, tay xách túi men rượu, mồ hôi lấm tấm trán vì bận rộn.
Có trong tửu phường gọi với :
“A Cẩm, tìm cô nương đấy!”
Ta theo tiếng gọi ngẩng đầu lên — là Bùi Niệm Chi.
Hắn sải bước vội vàng, ánh mắt tỉ mỉ từ đầu đến chân, chợt ngân ngấn nước.
Ngay đó, bất ngờ giơ tay, tự tát một cái thật mạnh.
“A Cẩm, nàng sống khổ sở thế ? Tất cả đều là của ! Không nên vì giận dỗi mà để nàng chịu đắng cay thế !”
“Ta mất bao công sức mới tìm nàng. Mau theo về nhà! Về , chúng thành ngay.”
Thấy dõi mắt phía , vội vàng giải thích:
“Chu Lan Tâm đuổi .”
“A Cẩm, nàng cứ yên tâm, từ nay về , sẽ chỉ với một nàng.”
Trong quán , Bùi Niệm Chi kể cho về những chuyện ngày chia ly.
“A Cẩm, thực cũng chẳng gì. Chỉ là một ngày, chợt nhớ món nàng nấu.”
“Kể từ hôm đó, đêm nào cũng mộng thấy nụ của nàng, mộng thấy những tháng ngày và nàng cùng trải qua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tru-nuong-a-cam/chuong-9.html.]
“Lúc , mới hiểu sai đến nhường nào.”
“Kỳ thực, thích mấy thứ ca từ thi phú, thích cái kiểu buồn vẩn vơ vì gió xuân lá thu gì đó. Người thích… là nàng. Thích khí chất nơi nàng, thích sự sáng sủa, tươi tắn như ánh mặt trời nơi nàng.”
“A Cẩm, nên vì một chuyến giải sầu mà hoãn hôn sự của chúng . Ta vì nghĩa tình thuở bé, ngờ tổn thương nàng sâu sắc đến thế.”
“Là sai . Ta thể mất nàng .”
Không gặp mấy ngày, Bùi Niệm Chi tiều tụy ít.
Đôi mắt vằn đỏ, y phục dính bụi đường gió sương.
Hắn đầy chờ mong, thao thao hết những lời trong lòng.
Thế nhưng, cuối cùng, vẫn một lời đánh tan hy vọng trong :
“Bùi Niệm Chi, giữa chúng … thể nữa .”
Sắc mặt trở nên đau đớn:
“Vì , A Cẩm? Ta , sẽ một lời với Chu Lan Tâm nữa, …”
Ta khẽ thở dài, ngắt lời :
“Không vì Chu Lan Tâm. Mà là vì ngươi vĩnh viễn chẳng thấu sở thích của , chẳng hiểu nỗi vui buồn của .”
“Giống như , ngươi thấy vất vả, nhưng sự vất vả đó, thấy vui.”
“Chúng là hai loại khác biệt. Không hợp .”
Trước , luôn là những đạo lý chẳng hiểu.
Mà nay, đầu tiên, đến lượt những điều hiểu nổi.
Hắn những lời như thiên thư, ánh mắt mơ hồ:
“Vậy ai mới là cùng nàng đồng hành? Là tên thủy thủ họ Thẩm ? A Cẩm, khi đến đây, một nữa gặp thuyền. Hắn trông yếu ớt bệnh tật như , chẳng lẽ nàng gả cho một như thế, sống những ngày tháng chẳng ?”
“Ngươi gặp ?” – vui mừng hẳn lên.
Xem Thẩm Trân sắp trở về, mau mau chuẩn mới .
Món cua ngâm rượu hoa điêu mà nghiên cứu thành công, nhất định để Thẩm Trân trở thành đầu tiên nếm thử!
Nhìn ánh mắt đột nhiên sáng rỡ, Bùi Niệm Chi sững , song vẫn cam lòng mà cất tiếng:
“A Cẩm… thể ở bên nàng một thời gian nữa ? Ta… còn trả ân tình mà phụ nàng và nàng dành cho .”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta mỉm đáp:
“Bạc phụ cho ngươi, là do tán thưởng ngươi, ngươi cần để trong lòng.”
“Còn giúp ngươi, cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nếu ngươi thấy áy náy, chờ ngày thành , đến đưa một phong hồng bao là .”
Nghe , hình Bùi Niệm Chi rốt cuộc cũng sụp xuống như kẻ thất bại.