TRÙ NƯƠNG XUNG HỈ - HẾT
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:12:28
19.
Nguyễn Tiểu Đường bàn, những món ăn dù hình thức vẫn mắt lắm, nhưng dường như đang phát sáng.
Nàng gắp món đầu tiên, món “Kim Qua Thiết Mã”.
Khoảnh khắc món ăn chạm đầu lưỡi nàng, một luồng “niềm vui” thuần khiết, ấm áp, tràn đầy khí chất thiếu niên hào hùng, giống như pháo hoa rực rỡ nhất, bùng nổ ầm ầm trong thế giới vị giác im ắng bấy lâu của nàng!
Tiếp theo đó, chua, ngọt, đắng, cay, mặn… tất cả những hương vị nàng đánh mất, đều như hạn lâu gặp mưa rào, thi , trở thế giới của nàng.
Nàng nếm độ mặn nhạt của món ăn, nếm vị ngọt thơm của cơm, nàng thậm chí, còn nếm vị mặn chát của nước mắt hạnh phúc đang tuôn rơi.
Và ở phía bên bàn ăn, Cố Trường Uyên nàng, mỉm , dùng hết tất cả tâm lực của , nặng nề, gục xuống bàn, ngủ .
Hắn một giấc mơ dài, dài.
Trong mơ, những chiến công hiển hách từng khiến tự hào, những khoảnh khắc huy hoàng từng nâng đỡ vinh quang và kiêu hãnh của , đều như những cuộn tranh nước ướt, phai màu, trở nên mơ hồ và xa xăm.
20.
Ngày hôm , khi Cố Trường Uyên tỉnh dậy, cảm thấy như biến thành một khác.
Hắn còn là vị Trấn Bắc Tướng quân bách chiến bách thắng, tỏa sáng vạn trượng nữa. Những vinh quang từng , trong lòng , trở nên nhạt nhẽo như nước. Hắn còn chấp niệm với công danh lợi lộc, còn quá khứ huy hoàng trói buộc.
Hắn chỉ , nấu một bát bữa sáng nóng hổi, bình thường nhất, cho cô nương đang ngái ngủ , cô nương mà yêu thương nhất.
Còn Nguyễn Tiểu Đường, vị giác của nàng, chỉ hồi phục, mà thậm chí, còn trở nên nhạy bén hơn, và kỳ diệu hơn .
Nàng chỉ nếm hương vị của bản thức ăn, mà còn thể rõ ràng “nếm” , từng chút “tâm ý” mà nấu gửi gắm đó.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nàng ăn một miếng trứng rán cháy do Cố Trường Uyên cho nàng buổi sáng, liền thể cảm nhận , trong đó trộn lẫn “bảy phần yêu thương, hai phần vụng về, và một phần hối tiếc vì khống chế lửa”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tru-nuong-xung-hi/het.html.]
Đây trở thành bí mật ngọt ngào nhất giữa hai họ.
Vài năm , ở một con hẻm yên tĩnh của Kinh thành, một tiệm bánh ngọt nhỏ xinh khai trương.
Tên tiệm, “Tiểu Đường Ký”, mà là “Cố Nguyễn Ký”.
Chủ tiệm, là một đàn ông hình cao lớn, tuấn mỹ vô song. Hắn luôn đeo một chiếc tạp dề bạc màu, ở trong bếp , chút vụng về, nhào bột.
Còn bà chủ, thì luôn tươi rạng rỡ, chiếc ghế bập bênh bên cạnh, thưởng thức những món bánh ngọt lò mang hương vị “yêu thương” của chồng, như một nhà ẩm thực khó tính nhất, chỉ huy :
“Ôi, bánh quế hoa hôm nay, đường cho nhiều hơn một chút , ngọt đến ngán mất thôi!”
“Độ lửa của bánh hoa sen cuộn , quá , thiếu mất một phần thanh hương!”
Người đàn ông luôn vui vẻ , gật đầu, ngày mai sẽ cải thiện.
Những hàng xóm ngang qua đều , vị Trấn Bắc Tướng quân lừng lẫy ngày nào, cô vợ nhỏ , quản lý cho ngoan ngoãn phục tùng.
Chỉ hai họ mới , đây, chính là cách chung sống nhất giữa họ.
Cố Trường Uyên, dùng nửa đời “vinh quang” của , đổi thế giới “vị giác” của Nguyễn Tiểu Đường.
Còn Nguyễn Tiểu Đường, thì dùng “vị giác” độc nhất vô nhị của nàng, để thưởng thức tất cả “yêu thương” còn trong cuộc đời .
Họ đều trở thành những truyền kỳ bất hủ, mà trở thành thở nhân gian yên hỏa ấm áp, chân thật nhất của .
Liều thuốc cuối cùng cho tình yêu , là sự chữa lành một chiều.
Mà là sự song hướng , là sự trao đổi cam tâm tình nguyện, là gia vị tuyệt vời nhất thế gian .
HẾT