TRÚC MÃ TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:18:54
5
Thật suy sụp.
Những ngày tháng thẻ cơm của thầy Sở Tự thật suy sụp.
Rút kinh nghiệm sương m.á.u quyết định chạy đến giảng đường tóm lấy .
Ánh mặt trời chiếu sáng dãy hành lang, khi đến cửa phòng học, học sinh đúng lúc đổ ùa .
Ngăn cách bởi đám đông nườm nượp, liền nhận họ Sở nào đó đang thu dọn giáo án bục giảng.
——Và hai cô gái xinh bên cạnh .
Hình như đang giải thích cái gì đó, tuy biểu cảm gì, nhưng vẫn thể sự dịu dàng và nhẫn nại.
Giảng bài cho thì “Ngu dốt” “Ngốc c.h.ế.t ” “An Khâm em thể chú ý một chút ”, giảng bài cho em gái xinh thì kiên nhẫn chứ gì!
Tiêu chuẩn kép thật sự.
Do xinh ?
Cơn thịnh nộ vô duyên vô cớ khiến thể tiếp tục suy nghĩ, chỉ xoay , nhắm mắt, sải bước dài bỏ giống .
mới thèm vài bữa cơm của !
6
“An Khâm, bên phòng bảo vệ chuyển phát nhanh của , gần một tuần lấy, chú bảo vệ bảo tớ đưa cho .”
Người bụng mang đồ đến cho : “Tớ thấy hình như là giày .”
mới nhớ đây mua giày quà kỷ niệm hai năm yêu tặng cho Lâm Hằng An.
Tiêu tiền vì đàn ông đúng là xui xẻo ba đời.
Giày nam căn bản hợp với quần áo của , bán thì lỗ ít tiền, đau lòng——! !
Nếu như .
Nếu như , cứ để đó.
Chỉ cần đụng nó, lỗ sẽ là .
“Vãn Vãn, sinh nhật thầy Sở định tặng quà gì đấy?” Bạn cùng phòng Lý Tư Thuần hỏi.
——Chuyện Thái Hoà Vãn yêu thầm Sở Tự, cô khoe khoang hề e dè, ít nhất là cả lớp đều .
Đáng tiếc những khác thể chứng kiến bộ dạng cô mất hết thể diện đối tượng yêu thầm Sở Tự.
“Ồ……tặng, tặng bút máy .”
Ánh mắt Thái Hoà Vãn lay động, dường như đoán vẫn rõ chân tướng với bạn cùng phòng, tưởng rằng vẫn kiêng dè, liền ưỡn n.g.ự.c tiếp:
“Dù thầy Sở cũng cần bút máy, tớ đặc biệt mua bản kinh điển của thương hiệu X.”
xém chút nữa thành tiếng.
Nhãn hiệu , ít nhất thể là quen thuộc.
Bởi vì năm lớp 10 lấy hết tiền tiêu vặt của để mua nó quà sinh nhật tặng Sở Tự.
Không sai, giàu.
Điều đó là gì với cả.
Còn lý do tại nhớ rõ chiếc bút máy đó như , lẽ là vì khi đó Sở Tự 1m7 xoa xoa đầu , :
“Bạn nhỏ , lên đại học cần dùng bút máy .”
7
Thật và hoà hợp gì mấy——đương nhiên, hiện tại cũng .
Khi đó 16 tuổi, xém chút nữa ném hộp bút mặt .
Không chỉ là 19 tuổi học đại học thôi ! Ngông gì mà ngông!
Không chỉ lớn hơn ba tuổi thôi ! Ngông gì mà ngông!
Từ nhỏ đến lớn đều như , ỷ tuổi của mà ăn h.i.ế.p , mà còn hết đến khác mời đến nhà ăn cơm gia sư cho ——
Sau đó thể lấy danh nghĩa thầy giáo mà mưa gió, sai bảo chạy tới chạy lui, bắt bưng rót nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ma-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-2.html.]
hận ! ! !
Ai ai cũng , căm thù thể cộng dồn, căm thù cộng dồn mỗi năm khiến mỗi khi thấy Sở Tự liền bực bội.
Nhìn thấy Thái Hoà Vãn yêu thầm Sở Tự càng bực bội hơn.
“Có lẽ thầy Sở sẽ thích đấy.”
Điều kiện gia đình Lý Tư Tuần tệ, vì quá kinh ngạc bởi giá mấy trăm hoặc mấy nghìn tệ của một chiếc bút máy, tò mò hai câu liền bỏ .
yyalyw
Cũng may tiểu tam vạch trần hiểu đạo lý , hành quân lặng lẽ, bỏ qua chủ đề .
Cũng may nhờ cô nhắc nhở, nếu thật sự quên mất vài ngày nữa là sinh nhật Sở Tự.
(Giả đấy, thật nhớ mà ψ(`∇´)ψ nhưng cô gái Sở Tự chọc tức sẽ bao giờ chịu thua)
Hahaha! Giày thể thao đất dụng võ ! là ông trời cũng tay giúp đỡ mà!
hí hửng gói giày hộp, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Sở Tự: “Thầy Sở nhận quà sinh nhật của nữ sinh viên thanh thuần ?”
Hai giờ đồng hồ trôi qua, đối phương vẫn trả lời.
Ít nhất cũng chẳng hiển thị “Đối phương đang nhập……”
Anh vẫn luôn trả lời ngay lập tức nên giờ đây chút rối ren trong lòng—— chắc chắn bây giờ lên lớp.
tại trả lời ?
chút mất mát đặt điện thoại lên bàn, an ủi bản : Anh là gì của cả, nghĩa vụ trả lời , càng nghĩa vụ trả lời tin nhắn của nhanh.
……
Vẫn tức giận! <(`^´)>
nổi trận lôi đình bấm điện thoại lốp bốp: “Sở ca ca, yêu nữa <mèo > <mèo >”
Mèo là lòng tự tôn cuối cùng của .
Còn phớt lờ nữa sẽ tức giận thật đấy! !
8
“Chưa từng yêu.” Lần trả lời ngay lập tức.
“……”
Thật đ.ấ.m một cái.
“Sở ca ca của chúng món quà sinh nhật nào ? Không em sẽ tuỳ tiện chọn đấy nhé?”
Theo hiểu của về , chắc chắn sẽ trả lời một câu “Không.”
Như liền thể đem giày thể thao dúi cho , thể đạt mục đích buôn chuyện với .
“Có.”
Sở Tự trả lời, chỉ là đáp án giống như tưởng.
Thầy Sở với trái tim thuần khiết từ bé tặng thứ gì cũng đều vui vẻ nhận mà kén chọn .
cũng , chỉ thể kiên trì tiếp tục nhập chữ: “Là thứ gì? Em tặng .”
“Em tặng nổi.”
Lại trả lời nhanh, là đáp án như tưởng.
Đừng là bảy chữ , món quà trong vòng sáu chữ bổn thiếu nữ đây còn tặng nổi ?
Lẽ nào ngôi nhà đường vành đai ba ở trung tâm thành phố?
Không đến mức đó chứ.
Anh cũng là .
“Nhanh gọn lên chút ? Sợ cái miệng sư tử của há doạ em ?” hào phóng, “Không , cô An đây cả đời sợ thứ gì cả.”
“——tiêu tiền gì đó, càng sợ.”
“Đến lúc đó .” Anh vẫn ba như , “bảo quản của hồi môn của em cho .”
……Đa lớn tuổi đều thẳng lòng .
A, đàn ông già.