Trừng Phạt Tra Nam
Chương 4
14
Lâm Sơ Sở đã trở lại, đương nhiên là cô ta sắp xếp ba bữa ăn một ngày cho Hoắc Cảnh Nghi.
Nhưng……
Hoắc Cảnh Nghi nhìn đĩa đồ ăn đầy tương ớt, vẻ mặt một lời khó nói hết buông đũa xuống: “Sở Sở, anh quên nói với em, anh bị ung thư dạ dày, không ăn được đồ cay.”
Anh ta tự trách mình: “Anh xin lỗi, anh không bao giờ có thể ăn đồ em nấu nữa.”
Lâm Sở Sở nhẹ nhàng cười nói: “Không sao mà.”
“Sở Sở vẫn là người chu đáo nhất, không giống như Lương Thục! Anh thật sự bị mù mới cưới cô ta.” Hoắc Cảnh Nghi cảm động rối tinh rối mù.
Nhưng lời nói tiếp theo của Lâm Sở Sở khiến sắc mặt Hoắc Cảnh Nghi thay đổi đáng kể.
Lâm Sở Sở nói: “Dù sao thì anh cũng sắp chếc, ăn cay thì có sao đâu? Cảnh Nghi, anh không phải thích nhất món ăn do em làm sao? Anh sẽ không làm em thất vọng, phải không?”
Hoắc Cảnh Nghi không thể tin vào tai mình: “…Sở Sở, em đang nói cái gì vậy?”
Lâm Sở Sở múc một thìa đậu hũ Mapo đưa cho Hoắc Cảnh Nghi, dùng giọng nói dịu dàng nhất, nói những lời sắc bén nhất: “Cảnh Nghi, anh sợ chếc nên không ăn đồ em nấu à?”
Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa gần đó và quan sát cảnh này một cách thích thú.
Hoắc Cảnh Nghi mở to mắt nhìn Lâm Sở Sở, tựa hồ không thể tiếp thu lời nói của cô.
Và trước khi anh ta kịp phản ứng, Lâm Sở Sở đã dùng một tay giữ cằm và nhét một miếng đậu hũ Mapo vào miệng anh ta.
Hoắc Cảnh Nghi vừa định phun ra thì bị cô ta bịt miệng lại.
Lâm Sở Sở không thả tay ra cho đến khi anh ta nuốt Đậu hũ vào bụng.
Hoắc Cảnh Nghi hoàn toàn kiệt sức: “Sở Sở, em…”
Lâm Sở Sở khinh thường cười nói: “Hoắc Cảnh Nghi, anh cái dạng này cũng xứng đáng nói yêu tôi sao?”
Hoắc Cảnh Nghi đau đến mức muốn gọi y tá.
Lâm Sở Sở đẩy anh ta ra và ép thêm vài miếng đậu hũ Mapo.
Hoắc Cảnh Nghi đau đớn cuộn tròn một vòng, “Sở Sở… Lâm Sở Sở… Lương Thục, cứu tôi… Lương Thục…”
Khi nghe Hoắc Cảnh Nghi gọi tên mình, tôi vuốt ve nếp nhăn trên váy rồi đi giày cao gót đến gần anh.
Nhìn anh ta khinh thường.
Hãy nhìn cách anh ta bò như một con chóa, nắm lấy mắt cá chân và cầu xin tôi cứu anh ta.
Nhưng tôi không có chút cảm giác gì.
Thậm chí nhàm chán.
Tôi đạp anh ta ra.
Lâm Sở Sở thấy thế, tăng nhanh tốc độ cho anh ta ăn.
Cho đến khi Hoắc Cảnh Nghi ăn hết một đĩa Đậu phụ Mapo.
Tàn nhẫn sao?
Quá tàn nhẫn.
Nhưng tất cả những điều này đều là Hoắc Cảnh Nghi đáng phải nhận.
Anh ta không nên phản bội tôi.
Ai phản bội tôi sẽ phải chếc một cách đau khổ.
“Cô Lương, tôi đã làm hết những gì cô yêu cầu, cô cũng nên đưa cho tôi mười vạn như đã thỏa thuận.”
Tôi mỉm cười với Lâm Sở Sở.
Sau đó, trước mặt Hoắc Cảnh Nghi, dùng điện thoại di động của anh ta chuyển mười vạn cho Lâm Sở Sở.
“Làm tốt lắm, tiếp tục phát huy nhé.”
“Lần sau sẽ có tiền thưởng.”
Vì vậy, ngày hôm sau, Lâm Sơ Sở ép Hoắc Cảnh Nghi ăn một bát lớn phổi phu thê.
Tôi dùng điện thoại di động của anh ta để chuyển thêm hai mươi vạn cho cô ta.
Lâm Sở Sở rất hài lòng.
Tôi cũng rất hài lòng.
15
Có lẽ vì sợ bị tra tấn nên cuối cùng Hoắc Cảnh Nghi cũng xin lỗi tôi.
Anh ấy cầu xin tôi đừng để Lâm Sở Sở xuất hiện nữa.
Anh ấy cầu xin tôi tha thứ.
Anh ấy cầu xin tôi hãy để anh ấy được chếc một cách hạnh phúc.
Tôi đồng ý với yêu cầu đầu tiên.
Nhưng điều thứ hai và thứ ba là hoàn toàn không thể.
16
Cha mẹ Hoắc bằng cách nào đó đã phát hiện ra việc tôi “ngược đãi” Hoắc Cảnh Nghi, và cuối cùng họ cũng vạch mặt.
Mẹ Hoắc, người luôn đối xử tốt với tôi, lần đầu tiên chỉ vào mặt tôi và mắng điên cuồng: “Sao cô lại độc ác như vậy? Cô hành hạ Cảnh Nghi như thế này… Cô không sợ bị quả báo à?”
Nhìn xem.
Một người phụ nữ cả đời đoan trang, thậm chí mắng người cũng không có tí lực sát thương nào.
Trong một nháy mắt, tôi cảm thấy có chút áy náy.
Nhưng nghĩ tới lời hứa ngọt ngào của bà ấy với Lâm Sở Sở, tôi không khỏi cảm thấy buồn nôn.
“Mẹ, con từ nhỏ đã như vậy rồi, có thù tất báo, con nhớ lúc đầu mẹ nói con như vậy rất tốt, sau khi lấy chồng sẽ không bị bắt nạt.”
Mẹ Hoắc toàn thân run rẩy: “Cho dù như vậy, cô cũng không thể đối xử với Cảnh nghi như vậy. Nó là chồng của cô, dù có tệ đến đâu, hiện tại nó cũng đang bệnh, sắp chếc rồi…”
“Chính vì anh ta sắp chếc nên con mới phải hành hạ anh ta!” Tôi lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lùng, “Khi anh ta phản bội con và liên tục nói Lâm Sơ Sở là tình yêu đích thực của anh ta, liền nhất định sẽ có ngày hôm nay.”
“Là ông trời có mắt để anh ta mắc bệnh ung thư và nhận quả báo.”
“Nếu không, với thân phận và gia cảnh của Hoắc Cảnh Nghi, con chỉ có thể nuốt xuống nỗi uất ức, đành phải chấp nhận việc anh nuôi Lâm Sở Sở ở bên ngoài. Gia đình ba người cha hiền con hiếu, ba thế hệ các người cũng có thể cùng nhau sống hạnh phúc bên nhau! ”
Đã vạch mặt rồi, cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
Tôi hỏi thẳng mẹ Hoắc: “Bà nói bà yêu tôi, nhưng bà yêu Hoắc Cảnh Nghi nhiều hơn. Điều đó tôi có thể hiểu được. Dù sao thì nó cũng là con ruột của bà. Nhưng bà cũng là phụ nữ, nếu một ngày nào đó chồng bà lừa dối bà, mẹ chồng lại nói cho tiểu tam biết, cô yên tâm, chỉ cần sinh ra một đứa con trai, sự tồn tại của cô sẽ được chấp nhận, bà cảm thấy thế nào?”
“Mẹ ơi, chúng ta đều là phụ nữ, con không mong mẹ thông cảm cho con, nhưng mẹ không thể đâm sau lưng con như vậy đúng không?”
Bà ta lập tức mất bình tĩnh khi tôi hỏi, bà mở miệng định nói nhưng rồi lại thôi: “Lúc đó… tôi đang nghĩ đến vợ chồng các con… thì… nhưng… nhưng Cảnh Nghị… nó sắp chếc rồi.”
“Hai người là vợ chồng một thể…”
“Hoắc Cảnh Nghi từ khi nào xứng đáng với câu “vợ chồng một thể”?” Tôi lớn tiếng hỏi, lúc này mẹ Hoắc đã hoàn toàn không nói nên lời.
Tôi đứng dậy và đeo kính râm vào.
Che đậy sự hận thù không thể kiềm chế trong mắt, “Người đàn ông nào ngoại tình, đều đáng bị ch/ặt thành từng mảnh”.
17
Sau khi cùng Hoắc gia vạch mặt, Hoắc gia đã tìm mọi cách để đưa Hoắc Cảnh Nghi rời khỏi bệnh viện.
Bệnh viện này thuộc sở hữu của Lương gia.
Sau khi bố tôi biết chuyện Hoắc Cảnh Nghi ngoại tình, ông ấy thậm chí còn không muốn làm ăn gì nữa, lập tức bay từ nước ngoài về.
Ông ấy sắp xếp bệnh nhân ở tầng này tất cả chuyển sang tầng khác, sau đó phong tỏa tầng này và tăng cường an ninh, chỉ những nhân viên y tế có dữ liệu trong cơ sở dữ liệu mới được ra vào.
Hoắc gia không còn cách nào khác là phải gọi cảnh sát.
Nhưng làm được gì cơ chứ?
Cả thế giới đều biết tôi là vợ hợp pháp của Hoắc Cảnh Nghi.
Anh ấy đang được điều trị tại bệnh viện của gia đình tôi, có chuyện gì sao?
Không được phép thăm hỏi?
Có vấn đề sao, anh ấy bị ung thư giai đoạn cuối và cần được nghỉ ngơi.
Tôi thậm chí còn công khai tuyên bố với giới truyền thông: Hoắc gia có thể đến thăm bất cứ lúc nào, tại sao đột nhiên lại có tin tôi quản thúc Hoắc Cảnh Nghi? Phải chăng có người cố tình gây chia rẽ tôi với Hoắc gia?
Lương gia tập trung vào truyền thông, các phương tiện truyền thông có thẩm quyền trên toàn thế giới đều có cổ phần của Lương gia.
Để dẫn dắt dư luận, không ai có thể qua mặt được Lương gia.
Kết quả là tin đồn nhanh chóng lan truyền rằng Hoắc gia sợ rằng sau khi Hoắc Cảnh Nghi qua đời, tôi, người vợ hợp pháp, sẽ nhận toàn bộ tài sản thừa kế nên cố tình bôi xấu danh tiếng của tôi.
Thực tế, nếu phân tích kỹ tin đồn này, bạn sẽ thấy nó thật buồn cười.
Hoắc Cảnh Nghi đứng tên có thể có bao nhiêu tài sản, anh ta còn chưa chính thức thừa kế tài sản của Hoắc gia? Cha mẹ Hoắc sẽ không bao giờ vạch mặt với Lương gia vì mảnh tài sản này.
Nhưng thế giới hào môn có nằm ngoài tầm hiểu biết của người bình thường.
Người bình thường thích tò mò “bí mật của những gia đình giàu có” sau bữa ăn.
Đúng hay sai không quan trọng.
Điều quan trọng nhất là có một câu chuyện cười cho họ bàn tán.
Hoắc gia bị dư luận đẩy lên đầu sóng ngọn gió, gây náo loạn thị trường chứng khoán.
Nhưng họ không dám nói sự thật, nếu việc Hoắc Cảnh Nghị ngoại tình bị phanh phui, điều này chắc chắn sẽ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn và chỉ khiến Hoắc gia phải hứng chịu sự chỉ trích lớn hơn của dư luận.
Cha mẹ Hoắc chỉ biết nuốt cơn giận xuống xin lỗi tôi, đồng thời cầu xin tôi thả Hoắc Cảnh Nghi đi, để anh ta bớt bị tra tấn trước khi chếc.
Tôi không muốn làm khó người già, tôi thương hại họ, người tóc bạc phải tiễn người tóc đen.
Bố tôi cũng khuyên tôi không nên làm hại người già.
Vì vậy, tôi đồng ý để hai trưởng lão nhà họ Hoắc có thể tự do ra vào phòng bệnh, họ có thể gặp Hoắc Cảnh Nghi bất cứ khi nào họ muốn.
Khi cha mẹ Hoắc nhìn thấy anh ta nằm trên giường bệnh, họ đã bật khóc.
“Cảnh Nghi, con trai của mẹ… mẹ ở đây, đừng sợ, mẹ đến gặp con đây.”
“Mẹ ở bên con, mẹ sẽ luôn ở bên con.”
Mẹ Hoắc nắm chặt tay Hoắc Cảnh Nghi, nước mắt không ngừng rơi.
Thành thật mà nói, mọi người sẽ cảm động.
Tôi cũng vậy.
Mắt tôi nóng bừng và đau nhức, trong lòng khó chịu.