Trừng Phạt
Chương 1
1
Lúc tôi gặp con gái.
Con bé gần như đã bị đánh đến mức người không ra người, tóc tai dính chặt vào nhau, trên cơ thể đầy những vết bầm tím cùng với những vết bỏng tàn thuốc rướm máu.
Tôi không thể nào tin được.
Buổi sáng, con gái được đưa đến trường một cách êm đẹp.
Bây giờ khắp người đầy máu, cắm đầy ống dẫn, đeo mặt nạ thở oxi, nằm trong phòng cấp cứu.
“Vết thương của con bé rất nặng, thủng màng nhĩ, có một vết thương trên đầu rộng khoảng bảy tám centimet, dài năm centimet…” Bác sĩ cau mày nói: “Trong quá trình kiểm tra CT, bọn tôi còn phát hiện não của con bé đã bị tổn thương, có một mảnh thủy tinh vỡ ở bên trong.”
Lồng ngực tôi đau thắt, nghiến răng ken két.
“Có thể, có thể lấy ra được không?”
Tôi cố kiềm chế, hỏi.
“Chuyện này, tôi không dám đảm bảo với cô.”
Bác sĩ nhìn thoáng qua phòng bệnh: “Tình trạng của con bé… tương đối nguy hiểm.”
Ca phẫu thuật não kéo dài năm tiếng đồng hồ.
Tôi đợi đến rạng sáng ngày hôm sau, ca phẫu thuật mới kết thúc.
Mặc dù ca phẫu thuật rất thành công.
Nhưng trong đầu Kỳ Kỳ vẫn còn sót lại một phần nhỏ của mảnh vỡ thủy tinh.
Vẫn còn phải phẫy thuật tiếp.
Trong lúc chờ đợi ca phẫu thuật thứ hai.
Cảnh sát cho tôi xem một đoạn clip ngắn.
Video được tìm thấy từ trong điện thoại của người hại con gái tôi.
Trong màn ảnh.
Con gái tôi đầu tóc rối bời, lúng ta lúng túng đứng trong một góc hẻo lánh của phòng học.
Sau khi một nữ sinh đánh con gái tôi một bạt tai, lại tiếp tục dùng một cước đá con bé ngã xuống đất.
Nữ sinh còn lại nhanh chóng bù thêm mấy cước nữa, con bé bị nó đá đến mức phải gập người lại như một con tôm.
Bọn nó lại ép con bé quỳ xuống đất.
Nắm tóc nó, ép nó phải ngẩng đầu lên, những cái tát liên tiếp giáng xuống mặt con bé.
“Bốp bốp bốp”, những tiếng tát nặng nề xen lẫn với tiếng cười đùa vui vẻ.
“Cởi quần áo của nó ra đi!”
“Sao lại hèn như vậy, sao lại nghe lời như vậy hả?”
“Tao gặp mày một lần là đánh một lần! Tao biết nhà mày ở đâu đấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Trong màn ảnh đang lắc lư.
Có một nữ sinh không biết lấy đâu ra một chiếc ê ke làm bằng kính cường lực, đánh mạnh vào đầu con gái tôi dưới ánh mắt run rẩy sợ hãi của con bé…
2
Trong khoảnh khắc đoạn video kết thúc.
Tôi chỉ muốn giết người.
Tôi muốn giết hai con khốn kia.
Thước ê ke làm bằng kính cường lực đập thẳng vào đầu con gái tôi, tàn nhẫn như thế, ác độc như thế!
Bọn nó không hề cố kỵ một chút nào cả.
Có thể thấy, mức độ bạo lực, tùy ý vũ nhục và bắt nạt con gái tôi như thế này đã không phải là lần đầu tiên.
Ở trường học.
Tôi gặp được hai nữ sinh kia.
Bọn nó cà lơ phất phơ đứng trong góc nhỏ, vẻ không phục hiện đầy trên mặt.
Ngồi đối diện với chủ nhiệm lớp của con gái tôi là một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên.
Bọn họ luôn miệng nói với giáo viên những lý do thoái thác, ví dụ như cái gì mà “đều là trẻ con cả”, “tôi cũng đâu có quản được nó”.
Hai con khốn kia thì thừa nhận ngay tại chỗ rằng chúng đã thật sự đánh con gái tôi.
Còn về nguyên nhân.
“Thì nhìn nó không vừa mắt.” Nữ sinh bên trái oán giận nói: “Phiền quá đi! Biết ngay là sẽ gọi người nhà mà.”
Tôi vẫn nhớ nó.
Nó chính là con nhỏ đã dẫn đầu đánh con gái tôi, là cái đứa dùng ê ke làm bằng kính cường lực đánh con bé.
Người phụ nữ trung niên ở bên cạnh kia kéo áo nó: “Dạng Dạng, ăn nói kiểu gì thế hả? Xin lỗi chú đi, bảo rằng sau này con không dám như vậy nữa, thái độ tốt một chút đi.”
Nó cười khẩy một tiếng, ngẩng đầu khiêu khích: “Xin lỗi nhé, tôi đảm bảo sau này sẽ không đánh nó nữa, được chưa? Nhiều chuyện thật đấy!”
Nói xong, nó lại nhìn sang cảnh sát ở bên cạnh: “Tôi có thể đi được chưa? Tôi vẫn còn có việc đây này!”
“Đi đâu hả?” Cảnh sát hỏi.
Nó liếc nhìn tôi một cái: “Đi đánh con đĩ kia hai bạt tai, hôm nay còn chưa có đánh nó đây này! Ai bảo mồm nó ti tiện!”
“Đệt!”
Tôi thoáng chốc bùng nổ, trèo qua ghế sofa, dùng một cước đá nó ngã văng ra ngoài, lại đá thêm vào đầu nó một cước, đá đến mức máu me đầy mặt.
Con khốn còn lại vừa định bước lên can ngăn, đã bị tôi nắm tóc đập đầu xuống bàn.
Hai mắt tôi đỏ ngầu, bẻ đôi cây lau nhà trong góc thành hai mảnh, cầm cây gậy liều mạnh vung mạnh một cái vào đầu nữ sinh dẫn đầu kia. Bị tôi đánh, nó hét lên như điên, cuộn tròn dưới mặt đất.
Mẹ nó kích động chạy đến, cào vào mặt tôi. Tôi đá một cước vào bụng mụ ta, bứt tóc, kéo mụ ta ngã xuống đất. Mụ tay vươn tay ra chặn lại, tôi vung mạnh một gậy trên cánh tay mụ ta, mụ ta không ngừng kêu thảm.
Người đàn ông trung niên còn lại thừa cơ đá vào lưng tôi, tại đánh vào mặt tôi một quyền, máu mũi kéo theo cơn đau nhói khiến hai mắt tôi đỏ ngầu.
3
Tôi bổ nhào qua, dùng nắm đấm đánh ngã ông ta, níu lấy đầu ông ta nện mạnh xuống sàn nhà.
“Cứu mạng với! Cứu mạng với!”
Nữ sinh dẫn đầu kia kêu khóc, bò về phía cửa.
Tôi tiến lên đạp một cái, đá nó văng vào vách tường, lại kéo nó trở về ấn xuống đất, dùng hết quyền này đến quyền khác đấm vào mặt nó.
“Các người mau cản hắn lại đi! Mau cản hắn lại đi!”
Người phụ nữ trung niên hét to.
Cảnh sát lườm mụ ta một cái: “Đây không phải đang cản ư?”
Lúc họ lấy lời khai.
Cũng đã từng xem đoạn clip kia, họ biết hai con khốn này ác độc như thế nào!
Cho nên chỉ kéo tôi vài cái tượng trưng.
Mãi cho đến khi nhìn thấy tôi nắm đầu đối phương nện vào góc bàn.
Bọn họ mới ấn tôi lại.
Người cảnh sát lớn tuổi hơn một chút nhíu mày nhìn tôi một cái, lại nhìn nữ sinh bị đánh vô cùng thê thảm dưới đất một cái, lại không nói một câu nào.
Người phụ huynh kia bò dậy từ dưới đất, đứng sau lưng cảnh sát, hunh tợn chỉ vào người tôi: “Ông đây chơi chết mày!”
Tôi phun ra một ngụm máu từ trong miệng.
Nhìn chằm chằm ông ta bằng ánh mắt dữ tợn: “Tốt nhất mày nói lời thì nên giữ lời, mày không chơi chết tao, tao nhất định sẽ chơi chết con khốn này!”
Từ lúc bắt đầu, tôi đã không có ý định đàm phán với chúng, càng không muốn cho chúng cơ hội.
Tôi đến đây là vì muốn nhớ kỹ dáng vẻ của hai đứa hại người này.
Cảnh sát sợ mọi chuyện sẽ càng phiền phức hơn nữa.
Bèn qua loa kết thúc buổi nói chuyện này.
Họ dẫn tất cả mọi người bọn tôi cùng trở về, tách ra nói chuyện, để hai bên bình tĩnh lại trước.
Trong thời gian này, người nhà của đối phương liên tục gầm rú muốn tôi phải ngồi tù, bảo rằng tôi nhất định phải trả giá đắt vì đã đánh người!
Cảnh sát nói tôi đã đánh người không nhẹ, đã cấu thành tội gây thương tích nhẹ rồi.
“Nếu là thế này, dù có lý cũng sẽ biến thành vô lý, anh phải tin tưởng vào pháp luật.” Cảnh sát khuyên tôi: “Hành vi của bọn họ cực kỳ xấu xa… Nếu như thuận lợi….”
“Sẽ như thế nào?” Tôi hỏi anh ấy.
4
“Sẽ khiển trách và trị liệu tâm lý.” Cảnh sát nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Có thể anh sẽ phải gánh vác chi phí khám bệnh của họ đấy.”
Tôi nói: “Vậy cũng tương tương với việc bọn nó sẽ chẳng bị trừng phạt gì cả, những gì anh nói có thể tạo được tác dụng gì với bọn nó chứ? Con gái của tôi đã bị đánh thành như vậy rồi, nhưng bọn nó chỉ cần không đau không ngứa nói hai câu xin lỗi là được rồi, có đúng không?”
Thấy anh ấy trầm mặc.
Tôi bình tĩnh nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Trong đại sảnh.
Tôi lại gặp được bố mẹ của đối phương một lần nữa.
Có lẽ phía cảnh sát đã làm việc.
Điều kiện để xác định tình trạng thương tích nhẹ cần phải làm theo quy trình, song, đối phương là người bắt nạt trước cho nên cũng không dám làm lớn chuyện.
Vì vậy, họ không còn la hét bảo xử bắn tôi nữa.
Thay vào đó, họ yêu cầu tôi bồi thường năm vạn tệ, sẽ chấp nhận hòa giải với tôi.
Tôi bảo hòa giải con mẹ bọn mày.
Người phụ nữ trung niên kia chỉ vào tôi: “Mày đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, bọn tao đòi năm vạn là ít rồi đấy! Mày xem, mày đã đánh con gái của tao ra sao rồi?”
Cảnh sát không nhìn nổi nữa, hỏi: “Vậy còn con gái người ta thì sao hả? Bây giờ cô bé kia còn đang nằm trong bệnh viện đấy!”
“Đó là chuyện giữa trẻ con với nhau! Hơn nữa, con gái tôi có thế nào đi nữa, đến phiên hắn đánh sao? Hắn là cái thá gì chứ?” Người phụ nữ trung niên lạnh lùng hừ một tiếng: “Thô lỗ! Tao thấy đúng là đáng đời! Sao con gái tao chỉ đánh con gái mày mà không phải là người khác hả? Còn không phải do nó ti tiện hay sao!”
“Bốp!”
Tôi tát mụ ta một bạt tai đến mức khóe miệng mụ ta rướm máu, hai cảnh sát cũng không hề cản tôi lại. Tôi nắm chặt tóc mụ ta ấn lên bàn, tát đến mức miệng mụ ta ứa máu.
Lúc được kéo ra.
Người phụ nữ trung niên che miệng, thét lớn: “Bắt hắn lại đi! Bắt lại!”
Cảnh sát đưa mắt nhìn những vết cào rướm máu của tôi, thản nhiên nói: “Tôi chỉ trông thấy đánh nhau.”
Người phụ nữ trung niên hung tợn trừng mắt liếc cảnh sát: “Có phải các người cùng một giuộc với hắn không hả? Các người biết tôi là ai không? Anh! Anh!”
Mụ ta gào thét một trận.
Thấy sắc mặt cảnh sát u ám.
Mới ý thức được mình đã lỡ lời, sau đó nhìn về phía tôi, bảo: “Mày chờ đó đi, đừng tưởng việc này như thế là xong!”