Trừng Phạt
Chương 4
14
Đến cửa tiểu khu.
Quả nhiên, bên ngoài có bảy tám tên lưu manh đang hút thuốc.
Tôi cầm lấy một cục gạch ở ven đường cất vào trong túi, sau đó tùy tiện đi tới.
Lão súc sinh đang ngồi xổm ở cổng hút thuốc: “Đợi tí nữa trông thấy người rồi, chào hỏi đến chết cho tôi nhé, trời có sập thì tôi đỡ! Nam thì đánh chết.”
“Nữ thì sao?”
“Luân phiên! Không phải, mày là ai thế?”
Ông ta ngẩng đầu một cái.
Tôi nhắm thẳng đầu ông ta vỗ cục gạch xuống, lúc này ông ta mới ôm đầu ngã vào bồn hoa. Đừng nói, đầu của lão già này cũng cứng phết, nện vỡ gạch luôn rồi.
Đập xong, tôi quay đầu chạy vào con ngõ nhỏ.
Lão khốn nạn ôm đầu: “Ông đây chơi chết mày!”
Bảy tám tên lưu manh đuổi theo tôi, đuổi mãi đuổi mãi, bốn phương tám hướng, mấy chục người chạy vào trong con ngõ hẻm.
Hướng Đào cũng chen lẫn trong đó, hét to nhất: “Có người đánh người trên đường này! Mau thấy việc nghĩa ra tay cứu giúp đi!”
Mấy tên lưu manh kia còn chưa kịp phản ứng, anh ấy đã dùng một gậy đánh một tên ngã xuống đất.
Lão già khốn khiếp thì bị người ta kéo đến trước thùng rác, đánh đến mức liên tục kêu thảm.
Tôi nắm lấy cơ hội, nhắm vào đầu đá một cước, khiến ông ta bất tỉnh.
Cuối cùng mọi chuyện đã được xác định.
Là đối phương tụ tập khiêu khích trước, quần chúng qua đường đều đứng ra làm chứng, đưa kẻ ác ra trước công lý, Hướng Đào còn được mệnh danh là “Thấy việc nghĩa hăng hái làm” nữa.
Tiếp sau đó.
Người đàn ông hoạt bát kia được thả ra, còn đến bệnh viện thăm hai kẻ khốn già và trẻ kia nữa.
Lão khốn nạn bị doạ cho trực tiếp ngã xuống giường, con khốn nhỏ thì sợ đến mức tè trong quần tại chỗ.
Bởi vì lúc đến, người đàn ông kia có giắt một con dao phai trên eo.
Sau khi ầm ĩ một phen.
Chuyện đã đến mức này.
Chỉ còn lại kẻ cầm đầu đánh con gái tôi thôi.
Tất cả mầm mống tai vạ đều bắt nguồn từ nó.
Điều châm chọc chính là.
Kẻ hại người tên Tống Dạng này lại hình mẫu học sinh tiêu biểu của trường.
Là thành viên trong câu lạc bộ đón người mới của trường học.
15
Tôi vốn nghĩ rằng nó sẽ trốn đi.
Thật sự không thể ngờ.
Tôi lại gặp được nó ở bệnh viện.
Tôi vừa đến cửa phòng bệnh của con gái.
Còn chưa bước vào trong.
Đã nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói:
“Con đĩ, đừng tưởng rằng mày đã thế này, tao sẽ không dám làm gì mày nữa. Không trả lời tin nhắn của ta, ngứa da rồi đúng không?”
Tôi chợt đẩy cửa ra.
Con khốn Tống Dạng này đang nhai kẹo cao su, túm tóc con gái tôi, đang giơ tay định đánh con bé.
Không còn do dự gì nữa.
Tôi vội vã chạy đến dùng một cước đạp nó bay ra ngoài, sau đó lại nện một quyền vào mặt nó, tiếp tục kéo nó vào nhà vệ sinh, nện mạnh đến mức đồ lau nhà cũng gãy làm đôi.
Tôi nhìn Tống Dã ngã trước bồn cầu, thảm không thể tả.
Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Hướng Đào, bảo anh ấy tìm một chiếc xe đến đây.
Xe dừng lại trước một khu xưởng bỏ hoang.
Tôi đạp Tống Dạng khỏi xe.
Treo nó lên.
Nó đau đến mức vùng vẫy, tôi dùng chiếc cờ lê nện mạnh vào người nó, nó càng hét lớn tiếng hơn.
Khóc lóc bảo rằng: “Chú ơi, thả cháu ra đi, cháu biết sai rồi, cháu biết sai rồi.”
Tôi lại dùng chiếc cờ lê đánh thêm một cái, tát một cái vào miệng nó.
Lúc này, răng với máu cùng rơi ra từ trong miệng nó.
Biểu cảm của nó trở nên dữ tợn hơn, gào rú thật to: “Bố tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
Tôi bảo người thả nó xuống.
Nó còn tưởng rằng tôi đã sợ, ở đó trừng mắt với tôi: “Tôi phải giết cả nhà ông!”
Tôi cười thành tiếng, đá một cước vào bụng nó, mặt nó lộ vẻ đau khổ, quỳ xuống dưới đất. Tôi thoắt cái dùng tay bóp lấy cổ nó, vứt nó sang một bên.
Lúc này.
Điện thoại di động trên người Tống Dạng vang lên: “A lô, Dạng Dạng, con đang ở đâu thế? Phía mẹ đã giải quyết xong thủ tục chuyển trường cho con rồi, bố con đã chuẩn bị hết cả rồi, đến lúc đó con đi học phụ đạo tâm lý hai tuần là được rồi, Dạng Dạng?”
16
Tôi đưa điện thoại di động đến bên tai Tống Dạng.
Lại dùng chiếc cờ lê quất một cái lên người nó.
“Bố! Mẹ! Cứu con với!” Nó hét đến mức vỡ giọng.
Tôi lại dùng cờ lê đánh một cái vào mặt nó, nó càng trở nên thảm hại hơn.
Phía đầu dây bên kia truyền đến tiếng chửi rủa ác động, nói cái gì mà “giết cả nhà”, “chơi chết mày” vân vân. Quả nhiên là người một nhà, cách nói chuyện giống nhau như đúc.
Tôi gãi gãi lỗ tai, đá Tống Dạng một cước.
Nghe thấy tiếng gào khóc của nó.
Tiếng mắng chửi ở đầu bên kia càng dữ tợn hơn.
Tôi nói: “Xưởng may ở ngoại ô, tới chậm thì nhặt xác cho con khốn này nhé.”
Đầu dây bên kia phản ứng rất nhanh, cũng rất trân trọng con gái của mình đấy.
Rất nhanh, bố nó đã dẫn theo một đám người đi đến xưởng may.
Bố nó lái Porsche.
Kẻ có tiền, chẳng trách lại dám nói “Chỉ cần không giết người, bố mẹ đều có thể dọn dẹp được hết.
Mười mấy người trùng trùng điệp điệp đi vào.
Sắc mặt người đàn ông âm trầm, ăn mặc như một người thành đạt, đứng đó không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi biết người phụ nữ bên cạnh, đó là kẻ đã bị tôi đánh lúc trước.
Chắc hẳn người đàn ông kia chính là bố của Tống Dạng, tên là Tống Tu, kinh doanh, nghe bảo cũng có chút thế lực, trước đó vẫn luôn không lộ diện.
Người phụ nữ trung niên kia vừa xuống xe, liền hét to: “Lại là mày! Mày không để yên có đúng không? Đánh con gái tao, tao chơi chết mày!”
“Mẹ!”
Tống Dạng không còn kiêu ngạo nữa, khóc lóc bò về phía mẹ mình.
Tôi đạp lên đầu nó một cái: “Con mẹ mày!”
Trông thấy nó gào khóc, người phụ nữ trung niên mắng to xông đến: “Con gái của mày chết rồi! Mày còn không đến bệnh viện nhặt xác cho nó!”
Tôi còn chưa ra tay.
Hướng Đào đã quơ lấy một ống thép dưới mặt đất, lập tức quất vào mặt mụ ta, sau đó kéo lấy mụ ta, dùng tay vả vào miệng mụ.
Tống Tu đã không còn giữ được bình tĩnh.
Tiến lên phía trước, dùng tay chỉ tôi: “Đã cho thể diện rồi mà không cần, có phải không? Đấu với tao à?”
Tôi cười cười.
Đưa tay bẽ gãy đầu ngón tay lão ta, dùng cờ lê vung mạnh một cái vào mặt lão, lão ôm mặt hét toáng lên.
Tôi thản nhiên nói: “Từ đầu tôi chỉ muốn một công đạo.”
Lão ta ôm mặt, vừa hít lại một ngụm khí lạnh, vừa nghiến răng nghiến lợi: “Công đạo, con mẹ nó, mày mà cũng xứng đòi công đạo ư?”
17
Lão ta đưa theo tận mười mấy người, chúng cũng lao về phía tôi.
“Xoạch!”
Hướng Đào hít một hơi thuốc lá, phủi tay.
Lập tứ, ở bốn phương tám hướng có không ít người chạy đến, bọn họ ai nấy cũng đều thích đánh đấm, mười mấy tên vệ sinh đưa Tống Tu đưa theo hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ.
“So nhiều người đúng không?”
Hướng Đào vỗ vỗ vào mặt Tống Tu.
Rõ ràng là Tống Tu đang có chút hoảng loạn, mười vệ sĩ kia còn chẳng đánh được mấy đòn đã bị vật ngã xuống đất, quỳ dưới đất, thỉnh thoảng lại bị đá mấy cái.
Tống Tu bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, bị kéo ra khỏi đám người, ban đầu lão ta vẫn còn đứng vững, nhưng bị tôi đấm cho quỳ xuống đất.
Tôi vừa cầm cờ lê đập lão ta thật mạnh, vừa hỏi: “Bây giờ tôi đã xứng để đòi lại công đạo chưa?”
Lão ta không nói lời nào.
Tôi liền đánh tiếp.
Đánh cho đến khi lão ta không mở nổi mắt, lão ta mới cắn răng: “Mày dám để tao gọi điện thoại không?”
Tôi liếm môi một cái, đưa điện thoại di động cho lão ta.
Lão ta vừa uy hiếp tôi sẽ phải trả giá đắt, một bên bóp lại số điện thoại di độngvừa bấm số điện thoại di động.
Bất ngờ hơn chính là.
Chuông điện thoại di động lại vang lên tại hiện trường.
Lão ta nghi hoặc nhìn qua.
Sau lưng Hướng Đào có một người đàn ông mang vẻ mặt xấu hổ bước ra, ông ta giơ tay tát cho Tống Tu một bạt tai, đá lão ta ngã xuống đất: “Con mẹ mày, mày gọi điện thoại cho ông đây làm cái gì hả?”
Tống Tu choáng váng: “Anh Phong, anh…”
Anh Phong bay người đá một cước: “Câm miệng cho ông đây đi, mày đấy!”
Hướng Đào thản nhiên nói: “Được lắm đấy,Tiểu Phong, bản lĩnh bên ngoài lớn rồi nhỉ, đều học làm chỗ dựa cho người ta rồi đấy à?”
Tiểu Phong không ngừng cười gượng: “Tôi không quen hắn, thật sự không quen, chỉ mới gặp vài lần mà thôi.”
Tống Tu còn muốn nói gì đó.
Tiểu Phong trực tiếp tát vào miệng lão ta: “Mày đừng kéo theo tao có được không? Mày muốn chết, nhưng tao vẫn còn muốn sống, mày có bao nhiêu cái mạng chó hả? Đối đầu với anh Đào.”
Tống Tu run rẩy: “Đào… Anh Đào?”
“Bốp!”
Tiểu Phong lại vả một cái: “Anh Đào là để cho mày gọi sao? Đó là bố ruột của mày!”