Trùng Sinh Giết Nữ Xuyên Thư - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:55:11
Ta cầm chén , cố ý để lộ cánh tay trắng ngần. Lăng Vũ thấy, ánh mắt tối sầm , uống cạn chén .
"Ở trong vương phủ, nếu thiếu thốn thứ gì, cứ việc sai bảo hạ nhân, đừng tự chịu uất ức."
Ta hổ cúi đầu, định đáp lời thì bên ngoài vọng tiếng kinh hô.
"Vương gia, tam vương phi đau bụng!"
Lại là chiêu trò cũ rích của Hạ Mộng. nó vẫn khiến Lăng Vũ cuống quýt thôi. Khi vội vã rời , vô tình rơi chén xuống đất, vỡ tan tành.
Ta nhặt mảnh vỡ lên, hứng thú cầm trong tay nghịch ngợm. Ta vốn định với Lăng Vũ rằng cũng mang thai. vì cãi vã với Hạ Mộng , giữ đứa bé.
Sờ lên bụng , cảm nhận sự trống rỗng, khuôn mặt hồng hào của đứa con bé bỏng hiện về trong tâm trí .
Rồi là hình ảnh cái xác lạnh lẽo, đôi môi tím tái của nó. Hạ Mộng, đây là thứ hai đấy. Vì cách hành xử của Lăng Vũ, trong phủ râm ran tin đồn về mối quan hệ mờ ám giữa và Hạ Mộng.
Hạ Mộng sủng ái nên chẳng hề sợ hãi, bụng bầu vượt mặt xông chặn đường khi đang tản bộ trong sân.
"Lâm Kinh Xuân, xem là bạn , hết lòng tin tưởng , tâm sự với bao điều, đối xử với như , thế mà nhẫn tâm hãm hại đến bước đường !"
Ta thật sự nhịn mà bật . Đến nước , cũng chẳng cần diễn kịch với nàng nữa.
"Đối xử với ư? Ngươi rõ Lăng Nghiên là hạng gì, mà vì ngôi hậu, ngươi vẫn nhẫn tâm đẩy bạn chỗ nước sôi lửa bỏng ?"
Hạ Mộng giật kinh hãi, rụt cổ lùi hai bước. Nàng há hốc miệng, con ngươi run rẩy: "Ngươi... ngươi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trung-sinh-giet-nu-xuyen-thu/6.html.]
Ta siết chặt cổ nàng , vô thức dùng sức mạnh hơn:"Hạ Mộng, từng xem ngươi là bạn quan trọng nhất của . Thế mà ngươi chỉ hãm hại , còn diệt tộc Lâm gia . Vậy thế nào mới phụ lòng thâm kế của ngươi đây?"
Nhìn nàng giãy giụa trong đau đớn, cảm thấy vô cùng thích thú. thế vẫn đủ, vẫn đủ...
Ta siết chặt cổ nàng , đẩy cả hai cùng ngã xuống hồ.
Một bóng đen kịp xuất hiện, ngoài dự đoán, vội vàng vớt Hạ Mộng lên bờ . Trước khi chìm hôn mê, chỉ cảm thấy chất lỏng ấm nóng rỉ từ hạ .
Đã giữ con, con hãy giúp mẫu một việc nhé. Trong giấc mơ, cả một rừng ngọc lan trắng muốt, tán cây, tay cầm cuốn sách, lắng thúc phụ cùng các vị học sĩ bàn luận say sưa.
Ta vẫn là tiểu thư Lâm gia vô tư, sống cuộc đời tự do tự tại ở Trạch Mộng. Khi tỉnh dậy, thứ duy nhất cảm nhận là mùi hương trầm ngột ngạt.
Lăng Vũ đang canh bên giường. Thấy tỉnh giấc, vội vàng lấy tấm đệm kê lưng . Ta sờ nhẹ bụng , nghiêng đầu hỏi : "Điện hạ, ?"
Lăng Vũ mấp máy môi mấy , ngập ngừng một hồi lâu mới lên tiếng: "Nàng cảm lạnh, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi thôi."
Ta ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng sớm khẩy. Ngũ vương gia cao ngạo của , giờ dám thẳng mắt mà sự thật?
Là cảm thấy áy náy ?
Hay cho rằng chuyện gì, nên vẫn thể bao che cho Hạ Mộng?
Thật nực !